P/s : truyện muốn nói đến sự chạy trốn , thoát khỏi sự giam cầm của những kẻ bất lương dùng gái để kiếm chát , nói về cuộc sống, tâm tư của một cô gái chốn phong trần. Nếu bạn nào không thích thể loại này thì tốt nhất đừng xem. Truyện khoảng ba chương
Những tia sáng cuối cùng của mặt trời cũng vụt tắt, nhường chỗ cho bóng đêm lạnh lẽo ngự trị. Trên con đường gồ ghề đầy đá được bao trọn bởi vòng tay của bóng tối. Đâu đó trên con đường, lập lòe ánh sáng đủ màu của chùm đèn màu từ massage Hạ Đăng phát ra. Con đường vắng vẻ, hiu quạnh, nhưng bên trong Hạ Đăng lại nhộn nhịp kẻ đến người đi .
Đằng xa, là Liên một cô gái có vẻ ngoài phớt đời, tóc dài uốn lọn, nhuộm đỏ rực lửa, xõa tung, vóc dáng cân đối. Vận trên người chiếc váy ngang đùi, ôm sát khoe độ nóng của cơ thể. Liên không phải một cô gái làng chơi nhưng lại bước vào con đường phong trầ .
Vào đến đại sảnh Hạ Đăng - nơi Liên đang việc hơn ba tháng nay. Hạ Đăng là một ngôi biệt thự to, lớn gồm hai tầng với một tầng trệt gồm bảy mươi lăm phòng, đại sảnh là một phòng khách nho nhỏ gồm một tiếp tân và ba vệ sĩ. Một phòng quản lý ở cuối ngôi nhà cách cầu thang lên xuống khoảng 50m
Liên là tiếp viên của massage Hạ Đăng, phục vụ cho đủ loại khách, thật nhục nhã. Cuộc sống chốn phong trần cũng không hề đơn giản. Không thị phi, nhòm ngó, không lời chỉ trích của những kẻ mang danh tri thức, không ghen tị, ghen ghét không phải cuộc đời làm gái chốn đèn khuya lập lòe.
“Mau vào làm việc, ở đây không có ai làm bồ tát, không làm thì nhịn“ – Hồng, một cô gái son phấn lòe loẹt , mặc quần đùi xanh lam, áo thun ba lỗ lướt qua Liên ra giọng bề trên
“Không cần cô nhắc nhở“ – Liên lạnh lùng đáp rồi bỏ đi
“Cũng làm gái như nhau thôi“ – cô nàng cố ý châm chọc Liên
“Tôi không nhơ nhuốt như cô“
“Cô …. “ – cô ả tức giận nhưng chẳng làm được gì vì vốn dĩ cô là gái, bản thân nhơ nhuốt từ lâu, cô còn tư cách gì để mắng người khác nữa .
Lặng lẽ vào phòng thay đồ. Trút bỏ chiếc váy lòe loẹt khỏi người, Liên lại vác lên chiếc áo thun ba lỗ cùng quần đùi bảy xentimét y như Hồng. Liên xoay người, nhìn mình trong gương Liên tự hỏi “còn gì để che đậy nữa không“ Liên tự cười nhạo chính bản thân của mình.
Cô biết mình cũng là hạng bỏ đi trong cái xã hội này. Nhưng, Liên cũng đâu muốn vậy, tất cả là vòng tròn của số phận. Thôi suy nghĩ. Liên ra khỏi phòng thay đồ, bước nhanh lên lầu một phòng 50 – phòng liên cần phục vụ. Nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó vặn nắm cửa bước vào. Trong căn phòng không rộng lắm chỉ có một chiếc giường đủ một người nằm ( giường có bốn chân thuộc dạng giường cho bệnh nhân trong bệnh viện ), một cái sô-pha đặt sát tường và một ô cửa sổ cách nền phòng khoảng 2,5m, ô cửa sổ rộng 30-35cm, cao 45-50cm .
Trên giường, một người đàn ông quấn độc một cái khăn trắng, to nằm sấp trên giường chờ đợi bàn tay mềm mại của Liên xoa, bóp. Nhẹ nhàng bước đến cạnh giường, Liên bắt đầu đấm, xoa từ hai bả vai, đến đường xương sống, thắt lưng rồi hai xương sườn. Động tác uyển chuyển, thuần thục tạo sự thoải mái cho khách là điều đầu tiên mà tiếp viên như Liên phải phục vụ. Bất chợt, bàn tay không chịu để yên của người khách lăn lê, vuốt ve khắp đùi Liên. Không chút phản ứng, Liên vẫn tiếp tục công việc của mình, có lẽ Liên đã quá quen với những cảnh như thế này . Ham muốn của đàn ông là lẽ thường khi trông thấy tiếp viên sexy như Liên. Chưa dừng lại ở đó, người khách bật dậy kéo Liên ngồi vào lòng mình. ông ta dùng hai tay vuốt ve từ ngực đến chân của Liên, đến khi chán chê thì thôi. Liên ngồi trơ không cử động mặc ông ta muốn làm gì thì cứ là .
Sự ham muốn đã đến đỉnh điểm, ông ta xoay lưng đè Liên xuống giường. Định thực hiện âm mưu xấu xa, nhưng Liên đã vung chân, xô ngã ông ta vụt chạy ra khỏi phòng.
Có ai biết rằng Hạ Đăng là một ổ dâm trá hình với cái danh massage . Những người đã bán thân là con mồi cho những kẻ ham mê sắc đẹp. Hạ Đăng còn là một nơi cho vay nặng lãi, sở dĩ Liên ra nông nổi như bây giờ cũng do những kẻ bất lương như họ. Cuộc đời thật quá bất công. Kẻ ác thì sống nhỡn nhơ còn người lương thiện luôn bị áp bức.
Trốn chạy - ánh dương xin đừng tắt
chương 2
Vừa chạy ra khỏi phòng, bỗng một cô ả hô to:
“Liên bà chủ gọi mày“
Khẽ gật đầu, Liên cất bước đến phòng quản lý – nơi mụ tú bà đang chờ đợi Liên. Mụ ta một con người ác độc và tham lam. Vặn nắm cửa, bước vào chưa kịp chào hỏi một tiếng, mụ tú bà có thân hình mập mạp, ngồi chễm chệ trên ghế xoay sau bàn làm việc của mình, cất cái giọng oang oang của mình lên:
“Ngày mai, mày phải tiếp khách“
“Tôi không làm“ – Liên không suy nghĩ mà nói ngay sau khi mụ ta nói
“Số nợ tám mươi triệu của ba mày đã gán vào thân mày, mày không có quyền lựa chọn“
“Bà đã quên trong giấy gán nợ, đã ghi rõ tôi chỉ phục vụ massage không lên giường, bà muốn hủy à?“
“Mày không biết đây là đâu? Ở đây tao làm chủ“ – mụ ta đứng lên chỉ tay xuống bàn, nói tiếp “mày không có quyền quyết định đâu, con gái à“ – mụ ta cười đắc ý
“Bà …. bà, tôi không làm, có chết tôi cũng không làm“
“Mày tưởng mày thoát khỏi tay tao được à. Tí sẹo, Hải lỳ nhốt nó vào phòng tối, canh giữ thật chặt cho tao, nó mà sổng mất tao mần thịt tụi bây“
Sau lưng mụ ta, một tên cao dong dỏng, nhưng ốm tong teo, xâm một con rồng xanh bên bắp tay phải, trên mặt một vết sẹo dài từ mí mắt đến gần miệng. Tên đó là Tý sẹo, đi song song với Tý sẹo là Hải lỳ một người có thân hình to khỏe, bặm trợn .
Hai tên bước lên, nắm chặt cổ tay Liên lôi sòng sọc ra ngoài như một tên tội phạm. Vừa ra khỏi cửa, Liên vùng dẫy khỏi tay của hai tên ác ma đang xiết chặt tay Liên. Há miệng, cắn vào cổ tay của Tý sẹo, vung chân đá vào phần dưới của Hải lỳ. Liên bỏ chạy, nhưng nơi đây là ổ của chúng, Liên có thoát được không? Đằng sau, hai tên ác ma đang đuổi sát nốt
“Bắt lấy nó“ – tiếng hét của Hải lỳ làm ba tên luu manh mang danh vệ sĩ, từ cổng chạy vào. Đằng sau là Hải lỳ và Tý sẹo, phía trước lại có ba tên vệ sĩ chạy đến
Bộ óc của Liên gần như đông cứng, chẳng suy nghĩ được nữa, phải chăng Liên phải chấp nhận với số phận của mình sao?
Là cầu thang, cái cầu thang đang ngay cạnh Liên. Một tia sáng chạy ngang bộ óc của Liên, Liên chạy nhanh lên tầng một. Vừa đặt chân tới tầng một, Liên đã chạm mặt với một bà lao công, đằng sau tiếng hét của tên Hải lỳ lại vang lên. Liên lấy cả xô nước lau sàn của bà lao công đổ xuống cầu thang, không những thế bộ dụng cụ của bà lao công cũng theo làn nước mà trôi. Dòng nước chảy nhanh đến chân lũ hắc ám, cả lũ theo quán tính trượt ngã kế tiếp bộ dụng cụ cả bà lao công gồm chổi lau nhà, thùng nước, bàn chảy cọ tolet đè lên người bọn đấy .
Liên chạy đến phòng năm mươi mở cửa và chạy nhanh vào, khóa trái cửa lại. Ngay từ đầu, Liên đã đoán chắc chắn phòng này hiện tại không có ai, vì Liên vừa từ chối tiếp ông khách lúc này. Mụ tú bà tham lam nhất định đổi phòng và để một tiếp viên khác phục vụ ông ta. Theo quan niệm của mụ ta nếu đã bị tiếp viên của bà ta từ chối thì nhất định phải đổi phòng, nếu không sẽ mang đến vận xui cho mụ ta ( mê tín ).
Liên đẩy sô-pha chắn cửa lại, sô-pha khá nặng nhưng không mấy khó khăn với Liên vì Liên từng là một công nhân xưởng gỗ, khuân bê vật nặng rất quen thuộc với Liên. Tiếp đến Liên lấy tấm drap trải giường, xé ra rồi nối chúng lại thành một sợi dây thừng chắc chắn. Bọn hác ám cuối cùng cũng tìm đến rồi, đập cửa ầm ầm, cả tiếng chửi bới của mụ tú bà. Chắc chắn bà lao công đã báo với họ nơi Liên trốn, nếu không sao họ có thể tìm nhanh như vậy.
Chỉ còn chút thời gian nữa thôi, Liên đẩy chiếc giường đến cạnh vách tường có ô cửa sổ, đỡ nó lên dựng vào vách tường như dựng cầu thang vậy, để bốn chân giường hướng ra ngoài. Và cuối cùng là ô cửa sổ gắn chặt với lớp kính, cản trở kế hoạch của Liên. Cánh cửa sắp mở tung rồi, làm sao thoát khỏi nơi này đây?
Đằng góc tường cạnh cửa ra vào có một bình chữa cháy mini. Đánh liều, Liên lấy bình chữa cháy, nhắm kĩ mục tiêu là tấm kính và “choang“ tấm kính hoàn toàn vỡ vụi. Tiếp đến sợi dây thừng tự chế đã được cột một đầu vào chân giường ( chân cao nhất khi được dựng lên ) một đầu nem qua cửa sổ.
“ầm“
Cánh cửa cuối cùng cũng được phá tung, mụ tú bà hùng hổ bước vào, mụ bước đến cửa sổ thấy sợi dây thừng thì biết ngay Liên đã trốn thoát. Mụ tức giận quát:
“Lũ ngu tụi bây để nó trốn thoát vậy hả, mau đi bắt nó lại“
Không tức sao được, một con mồi béo bở vừa vụt mất từ tay mụ, món tiền kiếm chát từ Liên sau này vừa bay mất, mụ quả thật tức đến điên người, ngoe nguẩy bỏ đi không quên một lời quát:
“Mau cho người dọn dẹp“
Mọi người ra khỏi phòng, căn phòng lại trở về cái yên tĩnh như ban đầu, Từ sau chiếc giường ( chiếc giường được dựng lên vách tường ) bước ra. Lúc bọn của mụ tú bà xông vào, Liên đã nhanh chân trốn sau chiếc giường, nhờ ánh đèn chiếu vào chiếc giường rọi bóng chiếc giường đi xa che dấu bóng của liên phía sau, cộng thêm vóc dáng mảnh khảnh dễ dàng cho liên ân nấp một cách khôn khéo . Để mụ ta hiểu nhầm, Liên đã bỏ trốn thành công. Mụ ta nào ngờ con mồi của mình vẫn ẩn nấp trong căn phòng này, bà ta quá khờ dại hay Liên quá thông minh?
Tranh thủ trốn khỏi đây trước khi bà lao công vào dọn dẹp. Liên trèo lên thành giường, hai nay nắm chặt đầu dây thừng trên chân giường, luồng một chân ra khỏi cửa sổ, nhỏ hẹp đầy mảnh vỡ kính, kẹp ngón chân vào dây thừng bên ngoài cửa sổ. Lấy đà Liên đặt thêm chân thứ hai qua ô cửa, xoay mình nằm nghiêng luồng thân người ra ngoài, liên chống tay lên những mảnh kính vỡ, mặc kệ nó đang cắt rách da tay mình. Cuối cùng cả người Liên cũng vượt qua cửa sổ đầy cam go, Liên trượt trên sợi dây thừng tự chế của mình, máu từ hai bàn tay Liên thấm với sợi dây thừng trắng tinh trở thành màu đỏ của máu.
Hạ cánh an toàn, Liên thả dây thừng ra tiếng chiếc giường ngã xuống vang lên [ chẳng có gì lạ tiếng vang do chiếc giường ngã là do quán tính vì khối lượng của Liên đu trên sợi dây và điểm tựa lớn nhất của Liên và dây thừng là thành giường ( thành giường được đặt trực tiếp sát tường ), Liên càng xuống thấp, thành dưới của giường ( thành giường đặt trực tiếp trên mặt đất ) càng hỏng lên cao. Đến khi Liên buông dây thừng ra một cách đột ngột thì thành dưới của giường ngã xuống như lúc ban đầu và tạo a tiếng vang to như vậy ]
Như một hồi chuông báo động , mụ tú bà và bọn tiếp viên túa nhau tìm ra nơi phát ra tiếng vang. Điểm được mọi người nhắm đến chính là phòng năm mươi nhưng mở cửa bước vào , tất cả chẳng xảy ra chuyện gì. Rất nhiều thắc mắc trong đầu mỗi người nhưng chẳng hiểu gì mọi người bỏ đi. Cùng lúc ấy Liên đã trốn khỏi ngôi biệt thự tối tăm này từ lâu
“Liên bà chủ gọi mày“
Khẽ gật đầu, Liên cất bước đến phòng quản lý – nơi mụ tú bà đang chờ đợi Liên. Mụ ta một con người ác độc và tham lam. Vặn nắm cửa, bước vào chưa kịp chào hỏi một tiếng, mụ tú bà có thân hình mập mạp, ngồi chễm chệ trên ghế xoay sau bàn làm việc của mình, cất cái giọng oang oang của mình lên:
“Ngày mai, mày phải tiếp khách“
“Tôi không làm“ – Liên không suy nghĩ mà nói ngay sau khi mụ ta nói
“Số nợ tám mươi triệu của ba mày đã gán vào thân mày, mày không có quyền lựa chọn“
“Bà đã quên trong giấy gán nợ, đã ghi rõ tôi chỉ phục vụ massage không lên giường, bà muốn hủy à?“
“Mày không biết đây là đâu? Ở đây tao làm chủ“ – mụ ta đứng lên chỉ tay xuống bàn, nói tiếp “mày không có quyền quyết định đâu, con gái à“ – mụ ta cười đắc ý
“Bà …. bà, tôi không làm, có chết tôi cũng không làm“
“Mày tưởng mày thoát khỏi tay tao được à. Tí sẹo, Hải lỳ nhốt nó vào phòng tối, canh giữ thật chặt cho tao, nó mà sổng mất tao mần thịt tụi bây“
Sau lưng mụ ta, một tên cao dong dỏng, nhưng ốm tong teo, xâm một con rồng xanh bên bắp tay phải, trên mặt một vết sẹo dài từ mí mắt đến gần miệng. Tên đó là Tý sẹo, đi song song với Tý sẹo là Hải lỳ một người có thân hình to khỏe, bặm trợn .
Hai tên bước lên, nắm chặt cổ tay Liên lôi sòng sọc ra ngoài như một tên tội phạm. Vừa ra khỏi cửa, Liên vùng dẫy khỏi tay của hai tên ác ma đang xiết chặt tay Liên. Há miệng, cắn vào cổ tay của Tý sẹo, vung chân đá vào phần dưới của Hải lỳ. Liên bỏ chạy, nhưng nơi đây là ổ của chúng, Liên có thoát được không? Đằng sau, hai tên ác ma đang đuổi sát nốt
“Bắt lấy nó“ – tiếng hét của Hải lỳ làm ba tên luu manh mang danh vệ sĩ, từ cổng chạy vào. Đằng sau là Hải lỳ và Tý sẹo, phía trước lại có ba tên vệ sĩ chạy đến
Bộ óc của Liên gần như đông cứng, chẳng suy nghĩ được nữa, phải chăng Liên phải chấp nhận với số phận của mình sao?
Là cầu thang, cái cầu thang đang ngay cạnh Liên. Một tia sáng chạy ngang bộ óc của Liên, Liên chạy nhanh lên tầng một. Vừa đặt chân tới tầng một, Liên đã chạm mặt với một bà lao công, đằng sau tiếng hét của tên Hải lỳ lại vang lên. Liên lấy cả xô nước lau sàn của bà lao công đổ xuống cầu thang, không những thế bộ dụng cụ của bà lao công cũng theo làn nước mà trôi. Dòng nước chảy nhanh đến chân lũ hắc ám, cả lũ theo quán tính trượt ngã kế tiếp bộ dụng cụ cả bà lao công gồm chổi lau nhà, thùng nước, bàn chảy cọ tolet đè lên người bọn đấy .
Liên chạy đến phòng năm mươi mở cửa và chạy nhanh vào, khóa trái cửa lại. Ngay từ đầu, Liên đã đoán chắc chắn phòng này hiện tại không có ai, vì Liên vừa từ chối tiếp ông khách lúc này. Mụ tú bà tham lam nhất định đổi phòng và để một tiếp viên khác phục vụ ông ta. Theo quan niệm của mụ ta nếu đã bị tiếp viên của bà ta từ chối thì nhất định phải đổi phòng, nếu không sẽ mang đến vận xui cho mụ ta ( mê tín ).
Liên đẩy sô-pha chắn cửa lại, sô-pha khá nặng nhưng không mấy khó khăn với Liên vì Liên từng là một công nhân xưởng gỗ, khuân bê vật nặng rất quen thuộc với Liên. Tiếp đến Liên lấy tấm drap trải giường, xé ra rồi nối chúng lại thành một sợi dây thừng chắc chắn. Bọn hác ám cuối cùng cũng tìm đến rồi, đập cửa ầm ầm, cả tiếng chửi bới của mụ tú bà. Chắc chắn bà lao công đã báo với họ nơi Liên trốn, nếu không sao họ có thể tìm nhanh như vậy.
Chỉ còn chút thời gian nữa thôi, Liên đẩy chiếc giường đến cạnh vách tường có ô cửa sổ, đỡ nó lên dựng vào vách tường như dựng cầu thang vậy, để bốn chân giường hướng ra ngoài. Và cuối cùng là ô cửa sổ gắn chặt với lớp kính, cản trở kế hoạch của Liên. Cánh cửa sắp mở tung rồi, làm sao thoát khỏi nơi này đây?
Đằng góc tường cạnh cửa ra vào có một bình chữa cháy mini. Đánh liều, Liên lấy bình chữa cháy, nhắm kĩ mục tiêu là tấm kính và “choang“ tấm kính hoàn toàn vỡ vụi. Tiếp đến sợi dây thừng tự chế đã được cột một đầu vào chân giường ( chân cao nhất khi được dựng lên ) một đầu nem qua cửa sổ.
“ầm“
Cánh cửa cuối cùng cũng được phá tung, mụ tú bà hùng hổ bước vào, mụ bước đến cửa sổ thấy sợi dây thừng thì biết ngay Liên đã trốn thoát. Mụ tức giận quát:
“Lũ ngu tụi bây để nó trốn thoát vậy hả, mau đi bắt nó lại“
Không tức sao được, một con mồi béo bở vừa vụt mất từ tay mụ, món tiền kiếm chát từ Liên sau này vừa bay mất, mụ quả thật tức đến điên người, ngoe nguẩy bỏ đi không quên một lời quát:
“Mau cho người dọn dẹp“
Mọi người ra khỏi phòng, căn phòng lại trở về cái yên tĩnh như ban đầu, Từ sau chiếc giường ( chiếc giường được dựng lên vách tường ) bước ra. Lúc bọn của mụ tú bà xông vào, Liên đã nhanh chân trốn sau chiếc giường, nhờ ánh đèn chiếu vào chiếc giường rọi bóng chiếc giường đi xa che dấu bóng của liên phía sau, cộng thêm vóc dáng mảnh khảnh dễ dàng cho liên ân nấp một cách khôn khéo . Để mụ ta hiểu nhầm, Liên đã bỏ trốn thành công. Mụ ta nào ngờ con mồi của mình vẫn ẩn nấp trong căn phòng này, bà ta quá khờ dại hay Liên quá thông minh?
Tranh thủ trốn khỏi đây trước khi bà lao công vào dọn dẹp. Liên trèo lên thành giường, hai nay nắm chặt đầu dây thừng trên chân giường, luồng một chân ra khỏi cửa sổ, nhỏ hẹp đầy mảnh vỡ kính, kẹp ngón chân vào dây thừng bên ngoài cửa sổ. Lấy đà Liên đặt thêm chân thứ hai qua ô cửa, xoay mình nằm nghiêng luồng thân người ra ngoài, liên chống tay lên những mảnh kính vỡ, mặc kệ nó đang cắt rách da tay mình. Cuối cùng cả người Liên cũng vượt qua cửa sổ đầy cam go, Liên trượt trên sợi dây thừng tự chế của mình, máu từ hai bàn tay Liên thấm với sợi dây thừng trắng tinh trở thành màu đỏ của máu.
Hạ cánh an toàn, Liên thả dây thừng ra tiếng chiếc giường ngã xuống vang lên [ chẳng có gì lạ tiếng vang do chiếc giường ngã là do quán tính vì khối lượng của Liên đu trên sợi dây và điểm tựa lớn nhất của Liên và dây thừng là thành giường ( thành giường được đặt trực tiếp sát tường ), Liên càng xuống thấp, thành dưới của giường ( thành giường đặt trực tiếp trên mặt đất ) càng hỏng lên cao. Đến khi Liên buông dây thừng ra một cách đột ngột thì thành dưới của giường ngã xuống như lúc ban đầu và tạo a tiếng vang to như vậy ]
Như một hồi chuông báo động , mụ tú bà và bọn tiếp viên túa nhau tìm ra nơi phát ra tiếng vang. Điểm được mọi người nhắm đến chính là phòng năm mươi nhưng mở cửa bước vào , tất cả chẳng xảy ra chuyện gì. Rất nhiều thắc mắc trong đầu mỗi người nhưng chẳng hiểu gì mọi người bỏ đi. Cùng lúc ấy Liên đã trốn khỏi ngôi biệt thự tối tăm này từ lâu