Friday, January 16, 2015

Hãy đợi một ngày mưa tan

Ngọn đèn đường hiu hắt chiếu vào những tháng ngày chông chênh trên đại dương của đoàn thuyền. Biển khơi ấy, gập ghềnh, gai góc. Đoàn thuyền ấy, chẳng là gì giữa trùng khơi hùng vĩ, nhưng cuối cùng cũng cập bến, em ạ.

Ngày đầu tiên gặp nhau, em nói, em chẳng là gì giữa dòng đời luôn xô
đẩy, chen lấn này cả. Có lẽ em không biết, nhưng lúc đấy đôi mắt em thật đẹp, nó buồn, man mác, trong veo tựa một mảnh thủy tinh trong suốt. Cơ mà, thủy tinh cũng cứa vào tay người đau lắm, em biết không...

Tôi vẫn thích và ước ao giây phút em rúc vào lòng tôi dừng lại, vì khi ấy tôi biết rằng, mình vẫn còn em.

Khoảng thời gian nói dài không dài, nói ngắn chẳng ngắn, nó không làm ta đắm chìm trong yêu thương, nhưng đủ làm cho ta quằn quại, tê dại trước một sự thật rằng : Ta-phải-rời-xa-nhau-mãi-rồi.

Phải rồi.

Phải rời xa nhau mãi rồi.

Những dải lụa trắng ngày tang em, đan lẫn vào linh hồn tôi mà trôi, mà tan, mà biến mất. Chẳng còn lại thứ gì, ngoài thân xác tôi, ngoài những thứ vô tri thuộc về em. À, cái hơi ấm ấy, tôi tìm, nhưng chẳng thấy… Tôi chẳng tìm được gì ngoài thân thể cứng ngắc, lạnh tanh, chẳng thấy sự mềm mại, ấm áp thường nhật, những thường em vẫn còn rúc vào lòng tôi như một con mèo ngoan ngoãn.

Nhưng em à, tôi đợi, tất nhiên không phải đợi tâm hồn trắng xóa của em trở về. Mà tôi đợi một người giống em, đến, đi sâu và sưởi ấm trái tim tôi giữa mùa đông lạnh giá. Tôi từng nghĩ, vì sao em lại yêu tôi và ngược lại. Nhưng bây giờ điều đấy chẳng còn quan trọng nữa rồi, vì thứ duy nhất mà tôi chờ, là đợi em, ồ, không, đợi một người giống em.

Em hỏi, khi nào tôi sẽ hết yêu em. Lúc đấy, tôi im lặng, không phải vì tôi sẽ yêu em mãi mãi, mà là vì, tôi cũng chẳng hiểu tiếng lòng mình đang gào thét.

Nhưng hiện giờ, tôi biết.

Duy, tôi sẽ yêu em, yêu đến khi nào mưa tan. Đợi đi em, hãy đợi một ngày mưa tan.

Cái ngày mà tôi tin rằng chẳng bao giờ đến.

Nhưng Duy à, tôi tổn thương, đến nỗi, tôi chỉ muốn đi tìm em. Duy, tha thứ cho tôi, nếu tôi cố tìm hình bóng em trên một người con trai khác…
Duy, tôi đau. Đau khi thấy xung quanh em toàn màu trắng, đau khi thấy bức di ảnh kia xỉn màu, đau khi thấy nụ cười của em chỉ còn tồn tại trong hồi ức. Nơi mà hiện tại, tương lai, đều mịt mù chẳng tìm thấy nhau.

À, phải rồi, đau lắm.

Đau ở đêm thứ tư không có em, đêm mưa rơi rả rít và ngọn hải đăng vẫn sáng rực nơi biển cả.