Friday, January 16, 2015

Sống - còn nhiều điều để nói

Sống về đêm

Về đêm, người ta mới dám sống thật với cảm xúc của mình, mới có thể dành cả tiếng đồng hồ để thức, để suy nghĩ về
nhiều thứ… thay cho cả giấc ngủ quý giá. Có thể, sáng ngày hôm sau, khi ta tỉnh dậy, ta có thể tự oán trách mình rằng tại sao không dành nhiều thời gian cho việc ngủ hơn. Nhưng có lẽ, những giây phút sống thật với bản thân còn quý giá hơn nhiều, rất nhiều là đằng khác.
Hằng ngày, người ta có thể “lướt” cả tiếng đồng hồ trên những trang mạng xã hội, và “like”, và “comment”. Nhưng có lẽ lúc về đêm, người ta thường nán lại mà đọc hết một bức thông điệp nào đó, và dường như nút “like” không còn quá quan trọng.
Sau một ngày dài, và nhất là khi ta có chuyện gì buồn, ta lại càng thấy nó dài hơn, lắm lúc ta muốn gục xuống, muốn ngủ một giấc, chí ít là năm phút, thế là đủ rồi. Nhưng có khi về đêm, ta thấy mình chẳng cần uống cà phê mà bỗng nhiên tỉnh táo. Nằm trên giường, biết bao điều ta cố lãng quên, cố lơ đi lại ập về trong trí óc. Ấy dường như là một lẽ tự nhiên, bởi trong cái yên tĩnh và không gian không quá sáng để người ta cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình, người ta dễ dàng rơi vào cái cảm giác buông lỏng bản thân, không còn cố gồng mình lên để tránh né bất cứ điều gì nữa. Chính lúc này đây, ta chẳng cần phải gò ép cảm xúc hay cố nén nó lại trong lòng nữa, cứ để mọi thứ trôi đi một cách tự nhiên.
Có ai đã từng cố để mà khóc hay không?
Có lẽ là có. Những những lúc như thế, ta cảm thấy mắt mình khô khốc, có vẻ như nước mắt đã chảy hết vào trong, chảy ngược vào tim. Ta lại cố dằn lòng nghĩ đến những điều làm ta muốn khóc, vậy mà nước mắt vẫn chẳng thấy đâu.
Phải chăng nó đã cạn kiệt?
Không, nước mắt chẳng bao giờ cạn kiệt, trừ khi máu trong người ta đã cạn. Mà điều đó, đồng nghĩa với cái chết, vậy thôi!
Và ta lúc này cố gắng nhắm mắt, sự đói ngủ đã biến đi đâu hết và bỗng dưng ta muốn mơ, kể cả những giấc mơ kinh dị cũng được. Nhưng hai con mắt thì vẫn cứ mở thao láo và bỗng nhiên, những hình ảnh và cảm giác ùa về như một thước phim rõ mồn một. Mỗi người sống về đêm, có lẽ có một nỗi buồn riêng, hơn thế, là một nỗi đau. Hoặc cũng có thể không, nhưng chắc hẳn, tâm trạng của “ai đó” đang rơi xuống, trầm xuống tận cùng cực. Hàng nước mắt tuôn ra, miệng đắng ngắt đã không còn cảm nhận được vị mặn. Có phải, bạn đang cố gắng không phát ra tiếng khóc? Có lẽ vậy, điều này không ai dám chắc. Và thêm nữa, trong màn đêm, không ai cảm nhận được mắt bạn đỏ hoe và nước mắt chảy xuống ướt tóc và cả một mảng gối đâu. Vì vậy, cứ khóc đi. Chẳng cần phải khóc tới vật vã đâu, hãy nhẹ nhàng và âm thầm mà khóc, cũng sẽ chẳng ai biết cả. Vì thế, hãy cứ khóc, dẫu chỉ là nhỏ vài giọt nước mắt thôi cũng được. Sẽ có một lúc nào đó, bạn sẽ cảm nhận được, khóc khiến cho ta mạnh mẽ hơn.
Chẳng phải ai thất tình hay chí ít là thất bại trong việc tỏ tình mới khóc, chẳng phải những ai cứ khóc là làm ta liên tưởng đến tình yêu. Những nỗi buồn “nhỏ” như bị điểm kém, bị bố mẹ mắng… đối với một học sinh, hay chuyện cãi nhau lục đục trong gia đình này nọ, lắm khi khiến người ta phải khóc.
Vậy thì hãy cứ khóc đi, một chút thôi cũng là đủ…