Rate: Ai cũng đọc được
Nội dung: Một câu chuyện viết về đời thường, để dành cho những phận người chưa có cơ hội tìm được yêu thương thật sự. Cho chút ấm nồng, ngọt dịu, êm ái luôn thường trực mãi mãi về sau trong cuộc đời của họ.
Nội dung: Một câu chuyện viết về đời thường, để dành cho những phận người chưa có cơ hội tìm được yêu thương thật sự. Cho chút ấm nồng, ngọt dịu, êm ái luôn thường trực mãi mãi về sau trong cuộc đời của họ.
Viết ngày: 30/01/2014
Truyện mình viết khá lâu rồi, cũng là lần đầu tiên thử sức với thể loại đời thường. Nên nếu sai sót chỗ nào, mong các bạn giúp đỡ thêm để mình chỉnh sửa. Cảm ơn đã đọc. ]
Con phố dài trở nên thênh thang, vắng vẻ hơn vào buổi về đêm, những cành cây cô độc cũng xào xạc bay trong gió lạnh nhìn lay lắt. Thi thoảng, vài ánh đèn xe xuất hiện nhưng rồi cũng biến mất nhanh chóng như bị màn đêm kia nuốt chủng lấy. Tiếng rao vẫn vang lên một cách đều đặn, nhưng u buồn và ảo não đến lạ kì, làm con người ta cảm thấy buổi đêm giờ này thật cô đơn và buồn bã.
Giờ này, có lẽ người ta đã sớm yên giấc trên chiếc giường thân yêu trong ngôi nhà ấm áp của mình. Góc phố cô đơn chỉ còn tồn tại hình bóng của những người quét rác đang hì hục hoàn thành nốt công việc của mình mà thôi. Họ đi chầm chậm, dọc theo từng con phố vừa đi vừa quét, chiếc áo huỳnh quang của họ tạo nên những điểm chấm sáng lập lờ trong màn đêm, phút chốc soi rọi lên những tấm thân gầy gò và yếu ớt. Tiếng côn trùng kêu không đồng đều, càng tăng thêm vẻ tĩnh mịch và phần nào yên ắng.
"Chị Mĩ, đợi tôi với…"
Từ đằng xa, một người đàn ông vừa kéo theo chiếc xe đẩy rác vừa chạy đến. Đôi mắt anh dù hơi đục nhưng vẫn ánh nét phúc hậu. Ánh đèn đường vàng vọt hắt một khoảng sáng lên khuôn mặt anh, soi rõ nét chân thật và chất phác không hề bị mài mòn đi qua những năm tháng gian khổ. Một người phụ nữ ngừng động tác quét rác, xoay người lại nhìn anh rồi nói, "Ủa anh Minh, tôi tưởng hôm nay anh dọn dẹp ở đoạn đường Hoàng Hoa Thám chứ?".
Anh phủi phủi đôi tay mình, sau đó nhìn chị cười tươi, "Đoạn đường đó hôm nay ít người qua lại, nên tôi dọn nhanh lắm. Nay lễ, người ta đi đường này nhiều hơn. Chậc, rác nhiều phết chị nhỉ! Nào, để tôi giúp chị.". Nói rồi anh nhanh chóng chạy đến giúp chị thu dọn rác sau đó gom lại cho vào thùng.
Lúc ấy đã hơn mười một giờ đêm. Trong không gian vắng tênh có hai bóng dáng bé nhỏ đang di chuyển, là chị và anh chia nhau ra làm việc, một cách miệt mài mà hăng say. Con đường dài ngổn ngang, toàn là rác của những thanh niên trẻ sau khi đi chơi xả ra bừa bãi. Trong màn đêm tĩnh lặng vang lên tiếng loạt xoạt của cây chổi xương đang hoạt động trên mặt đất. Thi thoảng tiếng nói chuyện giữa anh Minh và chị Mĩ vang lên, khiến con phố đêm theo đó cũng bớt cô đơn và u sầu đôi chút. Họ cứ tiếp tục quét rác cho đến tận hơn một giờ sáng. Những cơn gió êm ả, dịu nhẹ chẳng biết từ đâu đến thổi bay đi giọt mồ hôi đang lăn dài trên đôi má của hai người họ, như muốn giúp đỡ họ thôi mệt nhọc hơn.
Con đường lộn xộn ban đầu giờ đã trở nen gọn gàng và sạch sẽ hơn. Hai người họ kéo chiếc xe đẩy rác vào trong lề đường, rồi ngồi phịch xuống nghỉ ngơi. Cả hai không hẹn mà cùng ngước mắt lên nhìn ánh đèn đường lay lắt, rồi nhìn đến những vì sao xa xa, ánh mắt chắt chứa những nỗi niềm riêng biệt. Chị Mĩ vô tình khịt mũi một cái, anh Minh đã quay sang, nhìn chị lo lắng hỏi han: "Chị cảm lạnh hả? Tôi có khăn mùi soa này".
Một chiếc khăn màu trắng đã cũ được anh lấy ra từ túi quần. Anh rũ rũ cho nó phẳng phiu hơn một chút rồi mới đưa cho chị. Chị cười, dịu dàng nhận lấy.
"Thời nay chẳng còn ai dùng khăn mùi soa nữa anh ạ, riết rồi tôi cũng quên đi việc phải mang nó theo bên mình". Chị xì mũi, sau đó cuốn chiếc khăn lại, khuôn miệng hiền hoà nói: "Nó bẩn rồi, tôi đem về giặt rồi mai mốt mang trả lại anh nghen."
Anh liền vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, chị cứ giữ lấy. Thực ra tôi mang là để khi nào chị cần dùng thì tôi đưa mà…", anh đỏ mặt, dưới ánh đèn đương màu vàng, nhìn mặt anh thật ngộ, nhưng cũng ánh lên vẻ thực thà, hiền lành. Chị lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh. Chỉ thầm cười trong lòng, không nghĩ rằng ở cái độ tuổi ba mươi lăm này mà vẫn có thể e thẹn giống một thiếu nữ mười tám khi được một chàng trai tặng cho chiếc khăn tay.
"Chị sao thế, không thích cái khăn này hả? Hay tại nó nhìn cũ quá?", anh ngập ngừng, nhìn vẻ mặt nghi ngại của chị mà lo lắng. Chị xua tay, nhét chiếc khắn vào túi thật nhanh trước khi bị anh giật lại. Rồi chị cười thật tươi, một nụ cười mà đối với anh đó là nụ cười xinh đẹp và duyên dáng nhất. Làn gió lại nhẹ thổi, hất tung một phần tóc lòa xòa trước trán chị. Anh thấy thế, liền tự nhiên đưa tay lên gạt tóc cho chị, vẻ mặt đầy trìu mến, quan tâm. Và chị nhìn anh, cả hai cùng cười gượng gạo, dù số tuổi của hai người họ không còn nhỏ gì, thế nhưng cách họ trao cảm tình cho nhau cũng thật lãng mạn và có phần hồn nhiên biết bao.
Con đường vắng vẻ hầu như đã hết người qua lại, chỉ còn những tán cây trên cao vẫn đung đưa nhè nhẹ, tất cả như làm nền cho bức tranh ấm áp giữa anh Minh và chị Mĩ. Cả hai đều vẫn còn độc thân, và qua vài lần tiếp xúc thì cảm tình mà họ dành cho nhau ngày càng nhiều dần. Anh thương chị, và chị cũng thương anh. Họ đã thương nhau hơn một năm, khoảng thời gian mà đối với những người quét rác như hai anh chị là khoảng thời gian dài đằng đẵng và đầy mỏi mệt, khó khăn. Và đôi khi, cho dù họ có mệt mỏi hay có vị trí thấp hèn trong xã hội này đến mức nào,thì bản thân họ vẫn có thể tự tìm đường đến được với nhau bằng những cảm giác yêu thương trong sáng và chân thành nhất. Họ thương nhau, quan tâm và chăm sóc lẫn nhau một cách nhẹ nhàng, chậm rãi, giản dị nhưng cũng lại vô cùng sâu sắc. Không vội vã như những thanh niên ngày nay, dễ yêu dễ chán, dễ quen dễ bỏ. Mà một khi họ đã quyết định yêu thương ai, thì giới hạn sẽ là cả cuộc đời. Cũng có lẽ là vì ở hai vị trí khác nhau, suy nghĩ khác nhau, cho nên ngay cả cách yêu thương, cách quan tâm đến người thương của mình của con người ta cũng thật khác nhau.
Trên con phố vắng thinh bỗng vang lên tiếng huýt sáo. Những nhịp huýt sáo khô khan, không vang rõ giai điệu, nhưng chị nghe thấy vui tai, và chút thinh thích nữa. Ai nói anh huýt sáo dở, chứ riêng chị thì thấy nó rất hay và đặc biệt. Và bao giờ chị cũng thích nghe anh huýt sáo cả, vì lúc đó trông anh rất "phong trần". Chị không biết là chị nghe từ đó ở đâu, và thậm chí chị cũng không hiểu rõ nghĩa của nó, nhưng chị lại cảm nhận được từ đó rất hợp với hình ảnh của anh mỗi lúc anh huýt sáo. Thiệt lạ…
"Chị biết hôm nay là ngày gì không?", anh ngừng huýt sáo, rồi quay sang hỏi chị, ánh mắt lấp lánh như vì sao đêm.
Chị cười, đập nhẹ vào vai anh, "Anh xem thường tôi hử? Hôm nay là ngày lễ tình nhân chứ gì? Người ta treo bảng quảng cáo kẹo cacao đầy ra kìa."
Anh cũng bật vang lên tiếng cười: "Kẹo đó là kẹo sôcôla, không phải kẹo cacao đâu.". Chị nhíu mày, rồi nói: "Tôi đâu biết, sáng nay có anh đó bên tổ 45 tặng tôi một cây kẹo cacao, tôi hỏi là ở đâu mà ảnh có thì ảnh mới nói là bán đầy ở ngoài đường kìa. Vậy nên tôi mới tưởng đó là trên mấy tấm quảng cáo là kẹo cacao."
Nghe xong tự nhiên anh nhăn mặt lại, vẻ hầm hầm nhìn chị hỏi: "Ai cho chị kẹo?", "Anh Trực.", chị trả lời ngay, cảm thấy khó hiểu vì vẻ mặt của anh vừa mới vui tươi giờ lại chuyển sang bực dọc một cách kì lạ như thế.
"Anh ta xấu bụng lắm, chắc kẹo hết hạn mới cho chị đó. Lần sau chị đừng có ăn.", anh Minh dùng vẻ mặt nghiêm trọng nói với chị Mĩ. Chị lại tiếp tục nhíu mày, sau đó gật đầu lia lịa y hệt như một đứa con nít.
Con người ta yêu nhau ở cái tuổi này thì cũng có nhiều nét rất hồn nhiên. Chị thì không biết là anh đang ghen, những biểu hiện của anh làm chị thấy hơi mắc cười, nhưng nhìn cũng đáng yêu một chút. Còn anh thì lại nói xấu anh Trực trước mặt chị. Và dù cho suy nghĩ của họ đã già nua hay trưởng thành rồi, thì tâm hồn và hành động của họ vẫn rất ngại ngùng như những đôi trẻ đôi mươi mới bắt đầu yêu nhau. Kể cũng vui…
Anh đưa chị về nhà. Cả hai im lặng, không nói với nhau tiếng nào. Thi thoảng anh lại khe khẽ huýt sáo, chị khen hay. Thi thoảng anh đọc vài câu thơ con cóc tặng chị, chị cười e thẹn. Thi thoảng anh vờ xích lại gần chị, chị đỏ mặt nhưng trong lòng vui vui. Anh nhìn chị như vậy, anh cũng vui lây. Rồi tự nhiên anh lấy trong túi ra một chiếc túi vải màu tím, và một búp hoa hồng đã hơi dập, có lẽ vì nó bị người nào đó bóp chật một thời gian, hoặc cũng có lẽ là vì đã nằm trong túi áo từ lâu nên mới như thế.
Con đường lúc ấy dần dẫn về ngôi nhà cũ kĩ đã xuống cấp của chị Minh.
"Chị này…", anh lắp bắp, giấu hai tay sau lưng. Vẻ mặt anh lúng túng, lấm la lấm lét hệt một đứa trẻ.
Chị nhìn anh, thấy một giọt mồ hôi đang lăn trên trán anh thì tự nhiên đưa tay lên quệt đi cho anh. Lúc đó, tiếng côn trùng từ đâu chợt vang lên, tiếng những tán cây cũng bắt đầu xào xạc. Trên nền trời đen thăm thẳm điểm vài vì sao lấp lánh và những đám mây trắng lững lờ trôi như dải lụa mình. Khung cảnh buổi đêm chợt trở nên thật thanh bình, đầy màu sắc và âm thanh tan hoà vào nhau một cách tự nhiên.
"Nhật Mĩ… anh có cái này tặng em."
Anh chợt đổi cách xưng hô đã làm chị thấy bối rối, sau đó còn xòe hai tay ra, đưa đến trước mặt chị. Một cái túi vải màu đỏ đựng vài viên kẹo bọc trong vỏ giấy bạc xuất hiện trên tay anh. Và trong lòng bàn tay còn lại là một búp hồng nho nhỏ, vẻ đẹp kiêu sa, thanh thoát của nó trong chốc lát đã làm bừng sáng đôi mắt và cả tâm hồn, trái tim chị.
"Anh Minh… tôi…"
Chị ngỡ ngàng, đôi gò má đen sạm đã không còn ửng đỏ như mọi khi mà đã trở nên đỏ lựng, đỏ chót. Ánh đèn đường, ánh sao rồi đến cả ánh trăng trong chốc lát như bung toả hết cả một khoảng đường, khiến mọi thứ dù đang trong trạng thái huyền ảo nhưng vẫn thật rõ ràng đến kì lạ.
"Em hãy nhận đi… Dù nó không nguyên vẹn, không đẹp đẽ. Nhưng cả tấm lòng anh, anh đều đặt vào trong đó…". Anh nói một tràng, cũng hơi ngượng, vì anh nghĩ là mình đang tỏ tình. Quen nhau lâu rồi, anh vẫn chưa từng đủ can đảm để thổ lộ lòng mình với chị. Và dù họ đã ngầm như đang yêu nhau, nhưng hình thức bên ngoài vẫn chưa hề rõ ràng. Anh có chút gì đó lo sợ, phần nào cũng muốn làm một việc gì đó cho chị, nên đã chọn dịp lễ tình nhân để nói cho chị nghe tình cảm của mình. Đọc bao nhiêu sách, nghe bao nhiêu lời khuyên từ những người bạn khác, anh hẳn đã soạn ra một bài diễn văn rất dài trong đầu, chỉ chờ nói ra cho chị nghe mà thôi. Ấy thế mà đến lúc quan trọng nhất, anh quên hết mọi thứ, bài diễn văn có sẵn, những câu từ hay ho, lãng mạn không biết bị gió cuốn bay đi đâu mất. Vậy là anh chỉ có thể nói lên một câu như vậy mà thôi, chỉ hy vọng chị hiểu được tâm tư tình cảm của anh…
Chị thấy khóe mắt cay cay, rồi tự nhiên cánh mũi chị cũng bắt chước cay theo. Một giọt nước trong suốt lăn từ khóe mắt chị rơi xuống vạt áo xanh thẫm. Chị đưa tay, run run đón lấy chiếc túi vải và búp hồng nọ từ anh, cảm động không nói nên lời. Những thứ này hơn ba mươi lăm năm qua không ai tặng cho chị. Vậy mà bây giờ đã có, mà người tặng lại là một người đàn ông thật thà, hiền lành, chất phác, là người chị có cảm tình từ lâu. Chị thấy vui và hạnh phúc lắm.
Và chị nhận ra một điều rằng, con người không phải chỉ khi có chuyện gì đau buồn, hay khổ sở thì nước mắt mới rơi. Có lúc họ hạnh phúc quá, hoặc sung sướng quá thì nước mắt cũng có thể tự nhiên chảy ra một cách bất ngờ. Chị cảm nhận được vị và mùi của những giọt nước mắt đó trong hai trường hợp rất khác nhau. Chị nghĩ bản thân mình hơi ngốc khi suy nghĩ những điều linh tinh. Nhưng chị mặc kệ, vì bây giờ, chị chỉ nghĩ tới anh mà thôi.
"Mình quen nhau… thiệt nghen em. Mình thương nhau công khai cho mọi người biết luôn nghen em?", anh hỏi chị bằng cái giọng miền Tây đặc sệch, vẻ mặt không khỏi lúng túng. Anh đưa tay lên gãi gãi đầu một cách tự nhiên, khiến chị cảm thấy anh lúc này giống những chàng thanh niên hai mươi mấy tuổi ấy.
Rồi chị nhẹ nhàng gật đầu, một cách e thẹn như những cô gái mới lớn. Chị vén tóc sang một bên, không hề biết rằng hành động đó trong mắt anh rất đáng yêu và duyên dáng. Mọi bức tường về khoảng cách giữa anh và chị lúc này hoàn toàn bị xóa bỏ hết. Anh bước hai bước, ôm chị thật chặt. Cái ôm siết của anh nhẹ nhàng, sâu lắng và tha thiết, khiến nước mắt của chị lại cứ rơi rơi. Chị biết được rằng, đây là những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc đang trào dâng như những đợt sóng hiền hoà yên ả.
Khi chị đã thực sự tìm được cho mình một người để yêu thương, một người để san sẻ những buồn vui, âu lo trong cuộc sống, một người mà sẽ là bến bờ hạnh phúc cho chị, một người sẽ luôn ngóng trông đến chị và quan tâm chăm sóc chị mỗi ngày, một người mà không hề chê bai những khuyết điểm của chị, một người mà trong mắt người đó, chị chính là tất cả…
Ánh đèn đường và con phố đêm, không hiểu tại sao ngay lúc này lại đột nhiên sáng bừng một cách rực rỡ. Những cơn gió cũng trở nên ấm áp, không hề lạnh lẽo như mọi khi nữa. Tiếng côn trùng bình thường nghe rất đinh tai và khó chịu, giờ lắng nghe sao mà trong trẻo và như một bản hòa ca tuyệt hay như của nhà soạn nhạc nổi tiếng nào đó. Trăng sáng vằng vặc, điểm tô một vài ánh sao lấp lánh trên nền trời đen mà không hề tối, âm thầm mỉm cười chúc phúc cho hai người nọ.
Và có khi, người ta vẫn tưởng như mọi sự vật hiện hữu trong không gian xung quanh mình đang thay đổi, nhưng thực ra không phải thế. Thực ra, chỉ có chính bản thân họ là thay đổi trong lúc mọi thứ vẫn đang bình thường giống như mọi ngày đã qua mà thôi.
Và thế là trên con phố đêm Valentine của ngày tháng năm ấy, có hai người hứa sẽ thương nhau suốt đời. Mãi mãi về sau, cũng luôn là như vậy.
Đêm về trên con phố, khi những ánh đèn đã sớm an giấc ngủ yên
Đêm nhẹ đáp trên tán cây, khẽ đung đưa xào xạc trong làn gió âm ấm
Đêm phủ trên vỉa hè, khó che khuất được giọt mồ hôi nặng trĩu tâm tư
Đêm của nụ hồng nho nhỏ, soi sáng tâm hồn và đôi mắt người thương thầm nhớ
Đêm về trên vai anh, một vạt áo sờn nhưng nhìn ấm áp
Đêm về trên vai chị, nhẹ nhàng như cánh hoa rơi rơi
Đêm lại là những đêm dài, nhưng tình duyên con người còn dài thiết tha hơn thế
Và đêm khi là của Valentine, chắp những mảnh yêu thương rời rạc thành cả một bầu trời tươi nguyên…
Đêm nhẹ đáp trên tán cây, khẽ đung đưa xào xạc trong làn gió âm ấm
Đêm phủ trên vỉa hè, khó che khuất được giọt mồ hôi nặng trĩu tâm tư
Đêm của nụ hồng nho nhỏ, soi sáng tâm hồn và đôi mắt người thương thầm nhớ
Đêm về trên vai anh, một vạt áo sờn nhưng nhìn ấm áp
Đêm về trên vai chị, nhẹ nhàng như cánh hoa rơi rơi
Đêm lại là những đêm dài, nhưng tình duyên con người còn dài thiết tha hơn thế
Và đêm khi là của Valentine, chắp những mảnh yêu thương rời rạc thành cả một bầu trời tươi nguyên…