Friday, January 16, 2015

VIẾT CHO EM, MỘT THỜI ĐỂ NHỚ TRONG ANH...

Người ta bảo theo tình, tình chạy, chạy tình, tình theo, anh bây giờ đang thế đấy em à, đôi lúc cứ rong ruổi rồi ngồi thừ ra đó mà thở dài thườn thượt cho sự ngu ngốc của chính mình.

 Từ ngày chia tay em, nụ cười trong anh đã không trọn nữa, anh đã thay đổi nhiều, nói cười nhiều hơn để ẩn giấu đi một tâm hồn đang khô cằn, sỏi đá. Nỗi nhớ em đã bao lần khiến anh phải yếu đuối ràng rụa trong nước mắt, anh biết người đàn ông trong anh vẫn thật nhỏ bé là thế. Nhớ hoài, nhớ mãi từng kí ức về em, để bao lần anh gọi tên em trong giấc ngủ chập chờn, vẫn sâu lắng, vẫn ngọt ngào, và vẫn đong đầy lắm em à!
 Anh bảo mình mở lòng ra đi, thử đón nhận một ai khác để có thể giấu hẳn em vào trong kí ức của riêng anh mà thôi, một ý nghĩ thật điên rồ phải không em. Và anh đã như một kẻ khác khi anh cho phép mình buông lỏng trước bao cảm xúc mơ hồ, yêu chẳng yêu, thích chẳng thích, tất cả chỉ là sự giả vờ mà anh của trước đây đã từng ghét cay ghét đắng.
 Anh có thể đến bên một người con gái với tất cả sự dịu dàng có thể để một cô gái mỉm cười, nhưng mọi thứ chỉ đơn thuần xáo rỗng, không lặng được vào tim. Anh có thể tử tế khi cần, chu đáo và lịch thiệp nếu muốn để lấy lòng, nhưng để gọi đó là sự xuất phát chân thành của trái tim thì chưa bao giờ, anh thấy anh dối trá, buồn cay mắt em à…
 Anh có thể bỏ thời gian để chinh phục một cô nàng nào đó, nhưng không phải vì anh yêu, mà vì anh muốn có một ai đó cùng sánh bước, vì anh muốn mình không phải là kẻ cô đơn, ngốc nghếch quá phải không em! Nhưng có lẽ vì anh dối gian, nên cũng chẳng ai thành thật với anh, người ta cũng cợt giễu, vui chơi rồi quay lưng và xem anh như thằng ngốc dễ say vì phụ nữ, anh cười buồn, hóa ra anh đang tự giẫm vào chính chân mình…
 Anh có thể nói lời thương, tiếng nhớ, có thể thốt nên những lời ngọt như kẹo khi bên cạnh một người con gái, nhưng để dùng những câu từ hoa văn bóng bẫy thì không bao giờ em à. Người đời bảo trên văn, trên thơ người ta dễ lừa lọc cảm xúc người khác, nhưng anh thì không, anh chưa bao giờ viết dối hay vay mượn cảm xúc người khác để tô hồng câu văn của mình. Khi anh viết, anh sống rất thật với bản thân, đó là cuộc sống thứ hai để anh mỉm cười, và đối diện chính mình, và ở những trang viết của anh, chỉ duy mỗi em là người đã giữ trọn yêu thương, cũng như cảm xúc mà anh đã từng…

 
Nhưng thôi…Giờ anh đã mệt mỏi lắm rồi với bao điều có thể điên rồ mà mình đã làm, tất cả thật ấu trĩ để anh chỉ thấy mình tệ hơn chứ chẳng phải là tốt hơn như anh đã tưởng. Anh sẽ không ép anh phải quên em nữa, sẽ không bao giờ làm thế nữa. Ừ nếu có một ai đó lại làm trái tim anh rung lên những nhịp đập, anh sẽ đến với người ta như em muốn, chứ không phải là sự yêu thương hời hợt, nhớ mong giả vờ để chứng tỏ bản thân, anh sẽ sống thật tốt như em đã từng mong em à!
 Thế nhá em, tình yêu chúng ta dù đã ở lại hôm qua, em là kí ức, là một thời để nhớ trong anh, nhưng anh sẽ mãi nâng niu, giữ gìn, và anh sẽ là một người đàn ông thật sự như đã từng hứa với em, anh hứa anh sẽ thế!