Friday, January 16, 2015

Thanh xuân đằng đẳng, sớm đã phai tàn

“Em ngược phố tan tầm , ngược đường gió thổi để yêu anh
Có ngờ đâu những dấu yêu cũng mờ nhạt tựa tịch dương”

Năm tháng đã trôi qua ngần ấy, zậy mà trong lòng cô vẫn ko thể xếp một người vào hộp quá khứ. Ngần ấy thời gian len qua cuộc đời cô, vô tình mang đi mất nhiều thứ, vô tình xóa mờ nhiều thứ, thời gian đằng đẳng, đã cho cô đáp án của rất nhiều khúc mắc một thời, ấy vậy mà thời gian cũng chẳng thể nào cho cô một câu trả thời rõ ràng cái lí do vì sao ngày ấy và cả bây giờ cô yêu anh?
Đêm đêm, trong những giấc mơ chập chờn, cô biết mắt mình ướt nhòa những đớn đau, ai cũng bảo cô điên rồi, chỉ một mình cô biết bản thân mình còn tỉnh, chỉ là cô đã buông thả cả những ước mơ và hoài vọng một đời vào một người, ko cách gì lay chuyển được. Cô yêu anh biết bao, năm ấy lẽo đẽo chạy theo anh trên cả những con đường dù xa lạ hay quen thuộc, ấy vậy mà trên môi luôn nở một nụ cười thỏa nguyện, dù rằng anh chưa một lần đáp lại cái tình cảm mồ côi ấy của cô.
Cô yêu anh, yêu ngay cả cái chau mày trầm ngâm, cái cúi đầu lặng lẽ, cái ánh nhìn xa xôi lạnh lùng, yêu hết thảy những điều thuộc về anh. Nhớ năm đó, cô thường ôm chặt cánh tay anh, đưa đôi mắt to tròn nhìn anh rồi ko ngần ngại nói với anh rằng anh là người con trai đẹp nhất trên cuộc đời này, hoàn mĩ nhất trên cuộc đời này. Những lúc như thế anh sẽ phì cười và nói “cái đồ ngốc này”. Cô yêu những câu nói hiếm hoi ấy biết bao, yêu biết bao. Có lẽ chỉ có mình cô nhìn thấy cái hoàn mĩ đó, nhưng cô nào có quan tâm người khác nghĩ gì hay nói gì, tất cả những gì cô quan tâm chỉ là anh. Anh nhìn ai, anh nói cười với ai, anh tốt với ai, anh vui hay buồn, anh sung sướng hay cô đơn, cô chỉ quan tâm một mình anh thôi, chỉ duy nhất một mình anh của cô thôi.
Cô biết so với anh, cô chẳng là gì cả, cô ko xứng đáng đi bên anh, vậy nên trong suốt những năm tháng ngây ngô nhất của cuộc đời mình cô chỉ dám nhìn anh từ xa, đi theo anh từ phía sau, được đuổi theo anh từ phía xa đó là tất cả những hạnh phúc và vui buồn của cô, anh vui thì cô vui, anh buồn cô cũng buồn, cô dường như là cái bóng lặng lẽ nhất phía sau anh, bởi vì tình yêu dành cho anh đã vượt xa cả cái tình yêu cô dành cho bản thân mình, mà đôi lúc cô tưởng như cô còn thở là vì anh còn đang thở.
Tuổi xuân mau chóng trôi tuột qua cô cùng với tình yêu thầm lặng dành cho 1 người con trai hoàn mĩ nhất và xứng đáng nhất mà đối với bản thân mình cô luôn tâm niệm. Rồi thanh xuân qua đi, tình yêu ấy cũng đi cùng những năm tháng im lìm đáng sợ, cô vốn dĩ là một cái bóng và vĩnh viễn cũng là một cái bóng trong cuộc đời anh. Những năm tháng sống ko đầu ko cuối bên cạnh anh, cô luôn vẫn tự hỏi điều gì làm trái tim cô yêu anh nhiều đến thế, ko có ai trả lời được, cô tự đáp mình rằng có lẽ kiếp trước đã trót nợ anh một món nợ ân tình nên kiếp này trả cho anh. Ngoài điều ấy ra cô ko còn có thể cho mình thêm câu trả lời nào nữa, bởi vì hoài hoài và luôn luôn cô cứ yêu anh như vậy, cô ko thể ngừng yêu anh.
Rất rất nhiều những người bước vào cuộc đời cô rồi lại đi ra, cô chưa từng so sánh họ với anh, nhưng bản thân cô biết, nếu như cô so sánh thì chắc chắn cô sẽ chẳng tìm được 1 người nào để nương tựa, bởi hình ảnh của anh trong lòng cô đã sớm bén rễ thật sâu, thật chắc chắn, ko ai có thể so sánh với sự hoàn mĩ đó của anh trong lòng cô.
Đáng thương cho cô, đã bao lần cô hỏi anh, tại sao lại ko phải cô, ko phải cô là người chạm thấu vào tim anh, anh ko trả lời. Điều đó cũng giống như việc cô chẳng thể lí giải nổi tại sao cô yêu anh. Cô ko thể biết tại sao cô yêu anh thì làm sao lại bắt anh trả lời tại sao lại ko thể ở bên cô chứ? Anh cứ thế dần dần xa cô, cô ko có cách gì nắm giữ anh, níu kéo anh. Anh giống như cát, càng nắm chặt càng tuột mất, anh giống như gió, đưa tay ra, cảm nhận được, nắm tay lại, chỉ còn lại cái dư âm lạnh lạnh đáng sợ. Cô ko có cách nắm giữ anh, cũng ko có cách gì dặn lòng buông tay!
Ai cũng bảo thời gian là thuốc tiên, sẽ làm lành mọi vết thương, sẽ xóa nhòa mọi nhung nhớ, sẽ mang hết thảy những kí ức và hi vọng một thời cất sâu vào dĩ vãng, nhưng nào có phải như zậy, cô cũng tin, cũng mặc cho thời gian lấy đi hết thảy những gì thuộc về anh trong trái tim cô, cũng hi vọng quên anh đi, nhưng thời gian đối với cô từ lâu đã bất lực rồi, thời gian ko thể gom anh cùng những nhớ mong vào quá khứ, thời gian ko làm vết thương trong tim cô lành miệng, mà thời gian đã bào mòn hết những yêu thương và mơ ước, cô đã ko còn có thể yêu thêm một ai nữa. Bởi vì cô đã kiệt sức để vun vén cho một mối tình, bởi vì cô đã ko còn chút cảm xúc gì nữa cho những yêu đương, bởi vì cô cũng đã quá mệt mỏi để bắt đầu lại một nhung nhớ và bởi vì, cô vẫn còn yêu anh, ko chỉ còn yêu mà là còn yêu quá nhiều.
Nhiều năm tháng sau, cô vẫn thường đi qua những con đường cũ cô từng đi cùng anh, ngồi trầm ngâm ở trạm xe buýt nơi cô từng chờ anh hàng giờ, trong lòng cô luôn trào dâng một cảm giác yêu thương dành cho anh. Những năm tháng đơn côi bước đi bên anh có lẽ là những an ủi lớn nhứt trong cuộc đời, để mà nhiều năm sau đó, mỗi lần cô nhớ anh, cô điều quay lại nơi xưa, ôm vào lòng những ít ỏi kỉ niệm dù là buồn hay vui cùng với anh, vỗ về quả tim mình những ngày dài lặng lẽ ko có anh bên cạnh mình. Cuộc đời thênh thang nhường đó, nỗi nhớ anh mênh mang nhường đó, vậy mà cô chỉ lũi thủi một mình, bước đi xêu vẹo bên cuộc sống tẻ nhạt ko có anh. Mãi sau này cô mới phát hiện ra, thanh xuân trôi qua nhanh chóng như thế là vì những năm tháng ấy cô có một ước mơ, một mục tiêu, một người để yêu, để rồi sau đó, khi người ấy ko còn bên cô nữa, cuộc đời bỗng dài lê thê quá thể, bởi đã ko còn biết sống vì điều gì nữa. Anh đi rồi, niềm vui hay nỗi buồn cũng đi mau, còn lại bên cuộc đời cô chỉ là những ngày dài cô độc, sớm sớm tối tối ôm lấy những đơn côi và nhạt nhẽo để bước tiếp con đường bây giờ ko còn anh.
Đau lòng nhất ko phải là chờ đợi một người ở nơi xa, mà là mong chờ một điều ko bao giờ đến, đau đớn hơn là ko có gì để cho bản thân mình chờ đợi, bởi điều đó ko thuộc về mình. Cuộc đời thật to và thật rộng, đi qua gần hết nữa đời người vẫn ko thể gặp lại một người, cuộc đời cũng quá đổi nhỏ bé, người người đi qua sao cứ thấy giống một người.
“Anh à, nếu như em nhắm mắt lại, cứ nhắm hoài như thế, liệu có thể nào nghĩ rằng anh ấy là anh ko?”
Hàng vạn người trên đời này, sao cứ phải mãi nhung nhớ một mình anh?
(St)