Chiều nhạt dần,từng ánh nắng yếu ớt còn lại chiếu xuống mặt đường.Tôi một con người không còn hi vọng vào cuộc sống này nữa........
Dù cho nắng có đẹp đến nhường nào,có rực rỡ đến nhường nào thì một cơn mưa ngang qua cũng xóa sạch hết.dù tình có đẹp đến đâu thì một câu chia tay cũng kết thúc .
Tôi.......một người mất niềm tin vào gia đình.Tôi cứ tưởng là một gia đình hạnh phúc là phải có đầy đủ tất cả,có vật chất thì sẽ có mọi thứ nhưng... giờ nhận ra tôi đã lầm rồi.
Hạnh phúc là khi tôi nhìn thấy ba mẹ mình cãi vã ư? Hạnh phúc là khi tôi có đủ mọi thứ mà gia đình tan nát ư?Chẳng lẽ hạnh phúc là khi ba mẹ giả vờ vui vẻ khi có tôi nhưng thật ra thì……..
Ngồi trong đêm tôi khóc,khóc thật nhiều và tôi ước những giọt nước mắt ấy sẽ xóa đi cơn ác mộng đau khổ này,một cơn ác mộng mà không bao giờ tôi muốn có.
Lang thang trên đường,dòng người tấp nập càng làm tôi tủi thân hơn.Tôi hờn trách cuộc đời tại sao tôi lại sinh ra trong một gia đình như thế này chứ?vật chất,tiền bạc có là nên hạnh phúc hay không?Những thứ xa xỉ mà tôi đang dùng có thật sự đem lại niềm vui cho tôi bằng tình cảm gia đình khôngcơ chứ ?Đó là câu hỏi hằng đêm tôi ngồi suy nghĩ,tôi nghĩ rằng chắc lý do vì tôi mà họ như vậy,lý do vì tôi mà họ phải cãi vã.....
VẬY TÔI SINH RA ĐỂ LÀM GÌ?
Đã có nhiều lúc tôi muốn biến mất khỏi cõi đời tẻ nhạt này,muốn xóa sạch hết những kỷ niệm không đẹp,muốn không còn một chút gì là tan vỡ trong trái tim đã chết.Đôi khi ,lặng lẽ ngồi ngắm những cánh chim én bay từng đôi,từng đàn tôi lại càng ghanh tị hơn.Chúng có một gia đình thật đẹp,còn gia đình tôi thì…..
Mỗi khi đến lớp,tôi lại bắt gặp câu nói của nhỏ bạn mỗi khi tôi khóc về gia đình mình :
- Mày có một gia đình sướng như thế rồi mày còn đòi hỏi gì nữa?
- Tụi mày thì hay lắm,tụi mày không thể hiểu được đâu.-tôi òa khóc và chạy đi.
Bọn nó đâu biết rằng sau vỏ bọc hạnh phúc ấy là một điều khủng khiếp mà không ai có thể thấu hiểu được.Tôi chỉ mong tôi được như bọn nó …Cuộc đời u ám,tối xịt và không có lối thoát này,tao xin mày đấy,hãy đi đi hãy tha cho tao đi ……
Tỉnh dậy sau giấc ngủ và hôm nay là ngày ba mẹ tôi ly hôn.Tôi không biết họ đến với nhau bằng tình yêu thương hay là do sắp đặt mà có thể dẫn đến quyết định chia tay một cách dễ dàng như vậy.Nếu như họ có thể bình tĩnh suy nghĩ lại những điều gì đã làm sai thì chắc chuyện đó giờ sẽ không như thế này.
Buổi lý hôn kết thúc,tôi dọn đồ về ở với mẹ nhưng tôi thật sự không muốn,tôi muốn gia đình mình như cũ cơ! Tôi muốn ba mẹ sẽ hàn gắn lại như xưa nhưng điều đó chỉ là giấc mơ thôi và là một giấc mơ tôi không bao giờ thoát ra được............
Tôi vừa khóc vừa lại nơi mà tôi đã có bao kỷ niệm về gia đình ở đó.Nhưng giờ đối với tôi,gia đình đã không còn rồi…
Cầm trên tay cây đàn vi-ô-lông ,tôi ngân khúc lên bản nhạc ,tiếng nhạc du dương vang xa hòa vào tiếng khóc .Tôi đã mỉm cười thật hồn nhiên trước khi không còn trên mặt đất này nữa…….
P/s: là người lớn,họ nhẫn tâm đẩy trẻ em vào bước đường cùng như vậy ư.Họ nỡ lòng nào nhìn trẻ em phải sống trong cánh không có ba mẹ đoàn tụ với nhau ư.Điều đó sẽ không bao giờ chấp nhận được vì thế mình viết blog này với thông điệp" Hãy để trẻ em, được sống trong mái ấm gia đình"
(bài viết có hơi sơ sài vì mình có ý tưởng rồi nhưng đi học về quên sạch
bây giờ mới nhớ được tí để viết mong mọi người thông cảm ạ! )
Viết cho một người cần mái ấm gia đình
Yury Su