Tôi vừa chia tay người yêu 1 năm, chính xác hơn là tôi bị thằng Dog đó phản bội.Vậy mà tôi vẫn ngây ngây ngô ngô
năn nỉ, níu kéo nó vì nghĩ rằng tôi đã đánh mất chàng trai tốt nhất. Có trách là trách hắn đã diễn quá đạt vai 1 người yêu dịu dàng cưng chiều quá mực khiến tôi si mê. Tôi thay đổi, không tin vào tình yêu nữa, không nhìn vào biểu hiện của con trai nữa, chỉ cố gắng trở nên thật xinh đẹp.Giảm cân, ăn mặc hợp thời trang, cư xử dịu dàng,nói chuyện hài hước, lao đầu vào học để không ngừng hạng nhất. Tôi như ước nguyện trở nên nổi tiếng trong trường. Tôi muốn người yêu cũ phải hối hận. Tôi đã thấy mình đầy đủ, chỉ thiếu 1 thứ: tình yêu. Không sao, tôi có thể chủ động đi tìm,1 ng hợp với tiêu chuẩn tôi cần.
Tôi gặp thằng nhóc trong 1 buổi offline của hội cung bảo bình.Nó là bạn của 1 bé năm nhất cùng trường tôi. Nó nổi bật nhất, đẹp trai, ít nói vừa phải, vui tính đủ lượng,ăn mặc thời trang, chiều cao đáng kinh ngạc, chỉ nhỏ hơn tôi 1 tuổi.
Hội tổ chức 1 cuộc thi couple , tôi chớp lấy cơ hội mặt dày rủ nó tham gia, mặc cho những anh chàng cùng hội khác mời tôi cùng cặp với họ.Tôi kiếm dc sdt của nó, nick YM! , nick facebook của nó.Thế là nhắn tin, chat, inbox tôi liên tục nói những lời dễ thương, chỉ với lí do là cần kết hợp ăn ý để thắng cuộc thi.Sau đó,chúng tôi thành 1 cặp trong cuộc thi, cùng nhau offline thường xuyên với hội. Ngày thi cuối cùng, chúng tôi thắng, đương nhiên,các cặp khác đơn giản cũng trở thành người yêu trong thời gian tiếp xúc dài, ngoại trừ chúng tôi.Mọi người nói chúng tôi rất dễ thương, rất xứng, tôi cười, không hề quan tâm, nhưng thằng nhóc lại không ngừng quan tâm tôi. Bọn họ thách nó hôn má tôi, nó làm thật. Tôi không cảm giác gì, chỉ là không biết vì đã say hay vì nhớ lại người yêu cũ cũng từng làm vậy, tôi đột nhiên muốn nó cứ tiếp tục làm vậy, để tôi quay ngược về hồi ức lãng mạn với chuyện tình đã tan vỡ.
Lúc sau tôi chẳng còn biết mình muốn làm gì nữa, tôi chỉ thấy rất chua xót, rất muốn dc hạnh phúc như ngày xưa với người yêu cũ, tôi nắm tay thằng nhóc,mặc cho nó dịu dàng nhắc tôi đừng uống nhiều, mặc cho nó kề sát tai tôi nói nhẹ nhàng quan tâm. Nó chở tôi về nhà, lo lắng tôi say rồi, tôi kéo nó lại, lấy tay chỉ chỉ vào má mình,nó cuối xuống hôn tôi. Tôi cười nhạt quay vào nhà.Nó ngẩn ngơ mỉm cười hạnh phúc chạy đi.
Những ngày tháng sau đó, nó trở thành người theo đuổi tôi. Nó không nghĩ tôi lại học giỏi như vậy, không nghĩ tôi ngoài vẻ xinh xắn mạnh mẽ, còn hay mít ướt như vậy, càng k biết tôi tốt đẹp như vậy lại bị đá thảm thương nhứ thế.
Nó không ngừng nhắn tin quan tâm tôi.Nó sẵn sàng mua đồ ăn chạy thật xa qua nhà tôi đưa cho tôi chỉ vì biết tôi đi học về còn chưa ăn gì.
Nó nghe tôi kể chuyện về người yêu cũ 1 cách đầy khinh miệt nhưng không giấu nổi sự xót xa, nó cười đau khổ rồi chọc tôi cười, mặc cho trời lạnh, lấy áo khoác che cho tôi rồi chở tôi lòng vòng quanh các con phố cho đến khi tôi chán nhắc lại chuyện tình yêu ngày xưa.
Nó biết tôi ghanh tị khi người yêu cũ tôi nấu ăn cho người yêu mới của hắn ta, nó nói để nó nấu cho tôi, tôi ừ rồi quên, nó nói rồi cứ nhớ, ngày hôm sau về nhà học mẹ xuống bếp, nấu ăn cho tôi, liên tục những ngày sau đó, tôi được ăn rất nhiều món, khi là khoai tây chiên giòn rụm tôi thích, khi là gà chiên, khi là món chè người Hoa, khi là bánh flan vừa ngọt vừa béo hình trái tim..Tôi thật sự được ăn cho mập lên.
Tôi hài lòng với sự theo đuổi, nhưng để ý khoảng cách 1 tuổi đó, tôi luôn xưng chị em, nó chẳng bao giờ kêu tôi là chị, cũng toàn nói trống không,nhưng chẳng than phiền khi biết tôi cố nhấn mạnh khoảng cách tuổi tác đó.
Nó tự ý mua vé xem phim, chuẩn bị cho tôi bất ngờ , nó thấy tôi ghi stt buồn phiền liền chạy ngay sang nhà tôi làm trò,tôi không trả lời tin nhắn liền lo lắng gọi đến cháy máy.
Nó rất khéo tay, nó làm cho bạn thân nó một ngôi nhà bằng gỗ nhỏ rất xinh xắn nhân ngày sinh nhật. Tôi liền đòi nó làm tặng tôi nhân ngày sinh nhật. Nó ừ nhưng rồi đêm giáng sinh lại một tay chạy xe, một tay ôm thùng quà to đùng chạy qua nhà tôi, dù trời đêm rất lạnh. Tôi cám ơn đơn giản rồi nói vài câu lo lắng. Nhưng tôi không biết ngôi nhà to lớn xinh đẹp , có vườn hoa, có xích đu đó nó đã phải làm ngày làm đêm,còn phải chạy đi rất xa, tốn rất nhiều tiền để mua nguyên liệu.Tôi cho rằng để làm cho tôi vui thì chuyện đó đương nhiên, nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ, vô cùng cảm kích.
Nó đi chùa xin bùa bình an cho tôi, giấu trong con búp bê gỗ cũng mua ở chùa, bắt tôi phải treo ở nhà.Tôi thấy thật là như mẹ của tôi, nó cười trừ, chỉ lấy tay nghịch tóc tôi.
Thời gian học hành ngày càng nhiều, tôi trở nên bận rộn, trả lời tin nhắn của nó cũng ngày càng ngắn gọn và khó chịu. Nó cũng ngày càng buồn bã, tôi lai không thấy.
Bạn bè bảo tôi nên chấp nhận tình cảm chân thành của nó, tôi lại thấy bản thân mình không nên làm bạn gái 1 thằng nhóc không tài giỏi hơn tôi.
Gần tới sinh nhật mình, tôi ghi 1 stt nếu có 1 món quà sinh nhât là 1 chú gấu bông to bự ôm vào che kín cả người tôi thì thật hạnh phúc, nhưng xóa ngay sau đó. Vậy mà nó thấy, ngày sinh nhật tôi giả vờ biệt tích rồi tối chạy qua giao cho tôi 1 chú gấu hồng thật đáng yêu hết sức.
Chúng tôi cứ như thế ngày qua ngày, 1 người tích cực theo đuổi, 1 người bắt đầu nói những lời lạnh lùng từ chối.
Đêm giao thừa, nó qua đón tôi,chở tôi rong ruổi chợ hoa, chụp cho tôi những tấm hình rạng rỡ nhất, nó nắm tay tôi, tôi kiên quyết vùng ra, cho đến khi kẹt cứng suýt mất dấu trong đám đông vì chiều cao chưa tới 1m60 thì nó với chiều cao gần 1m83 đã tìm thấy và nắm tay tôi thật chặt không để tôi vùng ra nữa.
Cùng nhau ngắm pháo hoa rực rỡ, chạy trên những con đường đêm lung linh xinh đẹp, vậy mà tôi lại nhớ đến đêm giao thừa năm trước cùng người yêu cũ đón giao thừa dịu dàng lần đầu với người yêu, tôi nhắc lại, và không biết mình đã khiến nó rất buồn.
Tôi nhận ra mình đã quá ỷ lại vào nó, quá trông chờ vào nó, yêu cầu quá nhiều từ nó, chỉ là vì muốn nó thế chỗ cho người yêu cũ, tôi quyết định lạnh lùng hơn từ chối.
MẶc cho tôi không thèm trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại, mặc cho tôi nói không biết bao nhiêu lần câu từ chối, nó vẫn dịu dàng như nước ở bên tôi, quan sát tôi, lo lắng cho tôi,
Đến lần từ chối thứ n khi nó chạy qua đưa đồ ăn khuya cho tôi vào 1 đêm tôi thức khuya làm bài thuyết trình dù tôi không hề yêu cầu nó làm điều đó,nghe tôi từ chối nhẹ nhàng mà lạnh lùng, nó đã ừ và rồi yên tĩnh rời xa tôi.
Tôi vẫn trải qua cuộc sống của mình 1 cách trầm lặng, đơn giản, chỉ có điều đã không còn hình bóng nó.
Qua 1 năm dài, tôi nhìn lại mới biết thì ra bản thân mình thật sự quá ỷ lại vào nó, cũng rất quan tâm nó,tôi hiẻu được lòng mình, nhắn tin cho nó vờ hỏi thăm, nó trả lời nhẹ nhàng mà khách sáo, 1 chử chị 2 chữ chị, khoảng cách tuổi tác bé xíu ngày xưa nó rất ghét, bây giờ như không có gì.
Tôi buồn bã rất lâu, 1 hôm xảy ra chuyện với gia đình, tôi như thói quen nhấn máy gọi điện cho nó, đêm đã khuya, tôi muốn nó chạy tới bên tôi như ngày xưa, nhưng đáp lại tôi là lời từ chối khách sáo đến cay đắng. Giờ tôi mới biết câu từ chối đáng sợ như vậy, dù chỉ là 1 lời nói, nhưng lại có thể khiến tôi rơi nước mắt,khóc đến hôm sau mắt sưng vù.
Tôi không phiền gì đến nó nữa, ôm hi vọng mong manh ngày nó quay lại là cậu bé si tình, nhưng nó ngày càng xa vời.
Cho đến một hôm, tôi thấy trên mạng, nó thêm vào album hình ngày xưa chỉ có hình tôi và nó, hình nó và 1 cô bé xinh đẹp khác, bọn họ nói chuyện vui vẻ, thân thiết, trong tấm hình, ánh mắt nó vui vẻ như vậy, sáng lấp lánh như vậy, tôi cuối cùng cũng đã nhìn kĩ
Tôi chưa từng nói dối nó, nhưng hóa ra bây giờ tôi mới biết, tôi đã luôn dối nó và dối chính bản thân mình,tôi nói dối nó tôi vẫn còn thích người yêu cũ, tôi dối nó rằng tôi ghét nó, rằng tôi rất phiền nó, rằng tôi cần nó mau chóng từ bỏ tôi.
Lời nói thật duy nhất tôi muốn nói với nó bây giờ liệu nó có thể nghe, nó có muốn nghe, tôi có thể nói nữa không?
" Nói thật cho em biết,chị thích em!"