Friday, January 16, 2015

Nếu yêu tôi thì hãy học cách yêu mưa đi!

Tên fic: Nếu yêu tôi thì hãy học cách yêu mưa đi
Tác giả: EDDY


1 cơn mưa rào bất chợt ập xuống . Nó tha thẩn ngồi ở trong nhà hàng chán nản khua tay đập ruồi muỗi lia lịa.
Mấy con muỗi đáng chết dám nhân lúc tâm trạng nó không được tốt thì thơm trộm vào tấm mông của nó mấy cái làm nó cứ phải khua tay đập bôm bốp vào chính mông thân chủ...
Tiếng kêu vang xa làm mấy người khách xung quanh tưởng nó bị bệnh trầm cảm muốn ra tay tự mình diệt mình.
-Ngân, dọn bàn đi!!!!!!
Ngân là cái tên của nó, nó là bồi bàn của nhà hàng lớn này.Cậu chủ nói nó đi lau bàn.
-Nhanh lên một chút đi!
-Dạ, em biết rồi mà cậu chủ
Nhìn cô gái nhỏ đắc ý, cậu chủ khẽ cười về bạo lực toàn thân của mình giờ đã được chuyển nhượng sang nó.Nó lại thở dài rồi lê tấm thân đồi bại của mình vào công việc lau bàn. Tay nó đang run run, Bởi vì......nó sợ mưa nói đúng hơn là nó sợ nước mưa.Cầm khay đựng cốc nó hơi choáng, nó suýt ngã. Loạng choạng khi ngửi thấy mùi mưa xộc vào mũi , thế là cái khay không cánh mà bay đã tự động hôn sàn rồi bong ra từng mảnh.............Banh xác.....
"CHOANG"""""""""""""""""""""""""""UỴCH
Cô gái nhỏ ngồi thụp xuống đất, 1 bàn tay xốc nách nó dậy nhưng nó như người không xương, người nó giờ mềm nhũn, nó uốn ** trong vòng tay của ai đó, mắt nó lờ đờ. Người đỡ nó là một người con trai, ánh mắt đen sâu của người đó xoáy chặt vào tâm can nó.Cái mặt nó giờ xanh lè như tắc kè đang đi tè ở ngoài hè...................
-Để tôi đỡ cô ấy ,ok tôi là cậu chủ của cô ấy ok, anh không cần bận tâm, giờ anh có thể đi ok, anh đi đi ok.
Không để người kia nói bất cứ câu nào, cậu chủ gì đó của nó bế thốc nó lên, nó mệt nhưng mặt nó vẫn có dấu hiệu của cà chua vì hiện tại, nó đang mặc váy xòe + ngắn "- Cậu....cậu?"Nó ấp úng rên lên từng tiếng nhưng chẳng hiện ra nội dung gì.
-Im đi nào!-Ghì nó sát vào ngực mình, cậu chủ hôn nhẹ lên vầng trán đang lã chã thải ra mồ hôi của nó rồi đưa nó đến phòng làm việc riêng của mình.Vì nó mệt nên nó đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Cậu đã từng làm bác sĩ nên cậu đã thử khám cho nó.Đặt đôi môi mình lên cổ nó, cậu khẽ nhíu mày vì da thịt nó nóng quá nên cậu đã bỏ ra ngay vì sợ cháy mồm.
-Cậu dám sàm sỡ cô bé ấy?- 1 giọng nam trầm vang lên.
-Sao?Sàm sỡ hả?- Cậu giật mình quay ra nhìn người đàn ông vừa phát ra âm thanh đó.-Tôi đang khám cho cô ấy, không sàm sỡ gì hết.
-Khám = môi sao? Giỏi ghê? Anh là bác sĩ đam mê da à?
-Đam mê? thôi đi.
Thế là hai người đó chính thức công bố việc đấu khẩu.Người kia bế Ngân lên thì bị cậu chủ kéo lại.Hành động đó vẫn tiếp tục tiếp diễn cho đến khí hành động khác bắt đầu xuất hiện.
Cãi nhau chán chê đâm ra họ muốn đánh nhau, họ thả Ngân xuống sàn nhà rồi nhảy lên đánh nhau, đấm nhau đến " SỨT TRÁN MẺ ĐẦU".
Ê ẩm cả người sau khi bán dáng dưới sàn nhà , nó cựa quậy ôm đầu ngồi dậy rồi thé bài' Gang Nam sì tai" (Có lẽ là nó bị mộng du) rất hoành tráng rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Mọi người xung quanh thấy vậy thì ôm bụng cười lớn , riêng 2 nhân vật chính kia thì trả vờ lạnh lùng không thèm cười nhưng thực ra thì phải cố gắng nhịn để giữ uy tín cho bản thân.
Những tiếng cười đó làm nó tỉnh giấc, nó thấy đồ đạc trong quán thì lộn xộn hết lên mấy người khách còn trở thành cây tím : Tím mắt ,tím tay , tím cả đầu.
Nó loạng choạng đứng lên nhìn mọi người với ánh mắt khó tả còn mọi người nhìn nó với ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh.


Mơ hồ hỏi cậu chủ, nó lấy tay xoa cằm như đang thẩm tra tội phạm.
-Sao? em gọi tôi là gì hả, em ra đây ,ok, sao lại gọi tôi là cậu ok? ­ why?
Những tiếng cười khúc khích được vang lên, cậu chủ tức lòi mắt.......

-Tại vì cậu cứ nói ok hoài , câu nào của cậu cũng có từ ok, theo logic thì em gọi cậu là cậu ok.
Te tởn khi có một câu trả lời mà nó tự cho là logic, nó vỗ tay rào rào..
-Lần sau em không được nói như thế nhé, ok?

-Đó đó... cậu lại ok.Mà sao 2 người lại đánh nhau vậy, những người xung quanh sao lại tím toàn thể thế kia ạ?
Nó ngây thơ hỏi 2 người đàn ông kia. Thực ra thì là do 2 người đó đánh nhau, đánh thì không nhiều nhưng tránh là nhiều nên những cú đánh trượt rất vinh dự được dành tặng cho antifan xung quanh nên mới thành ra như vậy đóa.
Nó săm soi 1 hồi lâu, cái dáng vẻ đăm chiêu của nó lại hiện lên, lòng nhân ái của nó lại dâng cao, nó chạy đến vỗ về an ủi họ như mẹ dặn con vào lớp 1.
Sau vài phút trôi qua, tất cả mọi người đều 'tản giái' ra về. Người đàn ông kia cũng vội vã bỏ đi, trong nhà hàng rộng lớn giờ chỉ còn lại 2 người....nó và cậu OK. Nó không hề biết những chuyện gì đã xảy ra với mình trong tầng đó thời gian khi nó xỉu đi.
-Em về đây cậu chủ- nó lên tiếng sau vài phút yên lặng.
Cậu chủ tiến đến gần nó, gần gần nữa......... nó đi sát vào bàn pha chế. Khung cảnh lãng mạn đang diễn ra trong não bộ của nó, nhưng sự thật thì rất là phũ phàng cậu chủ chỉ với tay lấy chiếc điện thoại sau bàn pha chế. nó run cầm cập.
-Để tôi đưa em về nhé?
Cậu chủ lên tiếng hỏi nó sau vài giây làm nó đau tim. Gật đầu ngoan ngoãn nghe theo lời cậu chủ, cho dù nó không đồng ý thì cũng sẽ bị cậu chủ quăng vào trong xe mà thôi.
-Ok, tốt lắm!
Kéo nó lên xe cậu chủ đóng rầm cửa xe lại như thể là không muốn nó vượt ngục.Vì ngại và xấu hổ nên nó chỉ dám nhìn ra ngoài cửa xe không dám ngồi thẳng.
-Sao vậy? Sao không nhìn tôi. Nhà em ở đâu để tôi còn đưa về?
Nó quay người chỉ đường cho cậu chủ, đến ngõ nhà nó, nó nhất quyết không cho cậu chủ vào trong vì nó sợ con bạn ở chung nhà với nó gán cho nó cái biệt danh đưa trai về nhà.....
Nó sợ chó.Bởi vì cái lẽ đó mà nhà nó toàn chó điên, nó sợ tóe khói. Hôm nay là cái ngày đen đủi gì mà chó xóm nó chạy lông nhông ngoài đường đông dã man tình.Không chỉ có vậy, đập vào mắt nó là 1 đôi chó đang muốn gia tăng dân số.
" Vào bụi đi, vô duyên quá"
Đó là những gì nó muốn truyền đạt cho đôi chó nhưng nó đâu dám phát ngôn mà dù nó có phát ngôn thì cũng chẳng làm được gì. Hồi bé nó đi chơi cùng lũ bạn , lúc về nó đang nhảy tung tăng thì bị 1 con chó đớp cho 1 phát vì tội dám nhảy tưng tưng trước mặt nó, từ đấy nó sợ chó.
Nó không dám chạy nên nó nhảy lên cột điện đứng.Nó đứng đấy cho tới khi con bạn nó đi làm về rồi cõng nó vào nhà.

Update...