Title : Tôi không nghĩ là tôi yêu cậu nhưng tôi chắc chắn là tôi không ghét cậu!
Rating: K+
Category: Romance,HE,one-shot
Status: One-shot
Author's note: None
Characters: Sophia[Kim Ngưu];Dolley[Ma Kết];Alice[Song Tử];Jean[Song Ngư]
Tôi là Sophia.Tháng trước mẹ và ba tôi đã li dị.Tuần trước mẹ lại cho tôi biết là mẹ sẽ tái hôn.Còn ba ngày trước là "Cả hai mẹ con chúng ta sẽ đến nhà ông ấy ở."để chuẩn bị trước cho việc chuyển đến nhà người ba "tương lai" của tôi cũng như trước đám cưới của cả hai người họ.Và bây giờ tôi và mẹ đang đứng trước nhà ông ấy.Từ hôm nay,nơi này từ nay sẽ trở thành ngôi nhà tạm thời của tôi.Tôi và mẹ bước đến cánh cửa và rồi bấm chuông.Một người đàn ông trạc tuổi người ba cũ của tôi bước ra mở cửa,nhưng ông ấy lại trông vui vẻ,dễ chịu hơn,chắc đây là một người tốt.Ông ấy:
-Alice,Dolley,Jeanami,Saphia và mẹ của cô bé đến rồi !
Tôi đi theo ông ấy vào phòng khách thì có ba người con trai chào hỏi:
-Chào em gái,anh là Alice.Rất vui được gặp em gái xinh đẹp.
Anh chàng cao nhất mỉm cười,nhìn tôi,trông anh ta rất quyến rũ,chững chạc và cuốn hút.Rồi một tiếng khác lại vang,lần này,tiếng nói trong vắt như giọng trẻ con:
-Chào chị Saphia,em là Jeanami,nhỏ nhất.Chị cứ gọi em là Jean.
Trông cậu nhóc này cũng được đấy chứ,rất đáng yêu,chắc nhỏ hơn mình khoảng hai,ba tuổi.Rồi một anh chàng khác trông rất cool và hoang dã chỉ nói trọn vẹn cái tên mình:
-Dolley.
Tôi bất ngờ thụt lùi về phía mẹ mình,hoảng hốt:
-Tại,tại,tai,tại sao lại là con trai?Chẳng phải con nhớ là ông ấy có ba cô con gái sao ?
Nhưng lúc đó,người đàn ông bước về phía tôi,cầm đôi bàn tay,khóc ròng:
-Ba đã mong có một đứa con gái như con từ lâu lắm rồi nhưng chẳng biết tại sao lại có ba thằng con trai nên đành đặt tên con gái cho tụi nó làm bùa may mắn.Bây giờ điều ước được thực hiện,ba mừng lắm!
-Thôi mẹ và ba đi một lát,các con ở nhà ngoan nhé!
Mẹ tôi mỉm cười nhìn cả bốn người rồi cùng ông ấy ra khỏi cổng.Sau đó,tôi lườm mắt về phía ba chàng trai,xong vào nhà bếp nấu bữa tối.Trong lúc đang nêm thức ăn,anh Alice và Jean chạy vào,Alice ôm phía cổ tôi còn Jean ôm bụng tôi:
-Này em gái,em đang nấu món gì thế?Trông ngon quá cho anh ăn thử đi.
-Không chị đừng cho anh ta cho em nếm thử.
Hai người bọn họ cứ tiếp tục vừa ôm tôi vừa lấy cái thìa,lén ăn vụng,haizz,không biết khi mà ba "tương lai" và mẹ về ở chung nhà thì liệu tôi có yên được không đây.Lúc đó,Dolley cũng bước vào:
-Nè,mấy người đang làm gì vậy,đừng có làm điều đó ở đây,chướng mắt lắm!
Tôi vội mừng vì nghĩ cậu ta giúp mình,ai ngờ:
-Muốn làm gì thì vào phòng làm!
Rồi cậu ta thảnh thơi ngồi xem phim XXX làm tôi muốn nổi điên.Ngay sau khi mọi người ăn xong cả,tôi lên phòng xếp quần áo vào tủ,cả ba người đó đều xin đi theo để phụ nhưng khi mở vali thì...
-Woa,đây là đồ con gái sao?Dễ thương quá!
-Nhiều nữa chứ!
Anh Alice và cả Jean đều vừa tán thưởng vừa lục đồ tứ tung khiến tôi phải mệt mỏi nhặt lại.Tôi nhìn về phía Dolley,có lẽ cậu ta là anh chàng ngoan nhất nhà này.Tôi nghĩ.Nhưng đó là một sai lầm to lớn,cậu ta không hề ngây thơ mà còn ngược lại.Lúc ấy,tôi thấy cậu ta đang cầm một thứ gì đó,quay qua phía tôi hỏi:
-Này Sophia,đây là gì thế?
Cậu ta cầm một thứ lúc đầu tôi tưởng chừng như một chiếc vấy dạ hội hay gì đó,ai ngờ,đấy là...ÁO **** CỦA TÔI!!!
-CẬU ĐANG CẦM CÁI GÌ ĐẤY,BỎ RA MAU!!!TÔI GHÉT CẬU!RA KHỎI ĐÂY!
Tôi giận đến đỏ cả mặt,giật phắt cái thứ đó khỏi tay cậu ta.Sau đó,tôi quay lại sắp xếp quần áo và dặn dò cho hai người con trai đang ở trong phòng đồng thơi lườm người còn lại.Nhưng dù thế nào,họ vẫn cứng đầu không nghe tôi nói.Họ lục tung cái vali của tôi,một thứ quan trọng rơi khỏi vali mà tôi không biết,đấy là cái hộp nhạc mà anh Kan,người yêu cũ của tôi tặng.Dolley nhặt được nó nhưng vì thấy nó thật đẹp nên không muốn trả,cậu bỏ vào túi quần thụng của mình,đợi về phòng rồi mở ra xem.
(Ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
Bước vào phòng,Dolley ngồi xuống giường,mở hộp nhạc ra.Tiếng nhạc êm ái,u sầu và hơi có phần sến sẩm cất lên.Một cô gái một chiếc váy ngắn nhảy nhót trước chiếc gương.Trong lúc ngắm hộp nhạc,cậu thấy một mẩu giấy nhỏ trong phần ngăn kéo của hộp nhạc,cậu mở ra xem."Ngày 14-2-XXXX Gửi em,cô gái bé nhỏ.Anh thật sự xin lỗi vì những gì đã xảy ra,nhưng chúng ta nên chia tay thôi,chúng ta không có điểm tương đồng mà hoàn toàn đối lập.À,hôm nay Valentine,anh tặng em món quà này.Chúc em hạnh phúc.Kan." Cậu nhìn và tự hỏi: -Thừ này là quái gì vậy?Mà cái tên Kan gì đó là ai vậy ta?Mà thôi kệ,mắc gì mình phải quan tâm.Rồi cậu nhảy bụp lên giường và đánh giấc tới sáng.
Sáng hôm sau,...
-Thưa cả nhà con đi học!
-Ừm,tụi con đi đi.
-Nhớ cẩn nhé!
Mẹ tôi cẩn thận dặn dò cả bốn đứa.Còn ba tương lai của tôi thì phụ mẹ dọn bữa sáng.Cả bốn đứa cùng đi trên con đường,nhưng chỉ có ba chàng trai gây sự chú ý.Alice có nét đẹp quyến rũ,Jean có vẻ đẹp đáng yêu như trẻ con,còn ấn tượng nhất vẫn là cậu ta,tên lạnh lùng,ngạo mạn nhất mà tôi từng biết,Dolley.Chúng tôi thật sự rất khó khăn khi phải len lách thế này,thật sự khó chịu.Nếu tôi là một chàng trai,tôi đã nói thẳng với những cô gái này rồi,đằng này,tôi lại là con gái nữa chứ.Tôi chợt thấy đau khổ cho số phận của mình,cố gắng đến giờ về.Trong lúc về nhà,tôi đã trông thấy anh ấy,người mà tôi từng yêu tha thiết,yêu hơn tất cả,Kan.Anh ấy đang đi chung với một cô gái trong cũng rất xinh,rất dễ thương,rất nữ tính,khác hẳn với tôi,bạo lực,không chút nữ tính và không hề dễ thương.Tôi bất chợt lùi lại mà không biết có ai phía sau mình vì cảm thật tự ti,thật đau,thật buồn và thật sự muốn khóc khi thấy anh ấy đi chung với cô gái khác.Một người nào đó ôm lấy tôi từ sau,đẩy vào tường...
-Cậu đang làm gì vậy?Bỏ tôi ra,bỏ ra!
-Đừng sợ,tôi hứa không làm hại cô đâu,chỉ là tôi muốn nói là,là...
-Cậu vòng vo quá đấy!Nói nhanh đi,làm người ta sợ muốn chết rồi này!
-À,ừm,thật ra tôi muốn nói là tôi,tôi,tôi,tôi thích cô.Làm bạn gái tôi được không?
-Hả?
-Không được sao?
Tôi bắt đầu nghĩ quẩn,chỉ là muốn mình làm bạn gái thôi,có gì đâu mà ấp úng thế?Hả?Làm bạn gái sao?Không thể nào?
-Cậu có v,v,vấn đề hay sao mà bảo tôi làm bạn gái cậu thế?Tôi còn chẳng xinh bằng mấy cô gái hâm mộ cậu nữa kìa?Vả lại chúng ta sắp trở thành anh em nữa là...
Nói đến đây,tôi bỗng cảm thấy trong lòng mình dâng trào một cảm xúc khó kiềm chế được,tôi thoáng buồn vì thấy khuôn mặt của Dolley trở nên lạnh tanh.Cậu ta nói:
-Không sao cả,đến khi ba tôi và mẹ cô đăng kí kết hôn thì hãy chia tay nhé?Được không?Chứ tôi thật sự không muốn cô lúc nào cũng tỏ vẻ bảo thủ như thế đâu,cả khi gặp anh ta nữa...
Dolley chợt dừng lại,hình như,cậu ấy hiểu được nỗi đau của tôi.Cậu nhẹ nhàng hôn tôi,một nụ hôn bất ngờ khiến tôi hóa đá.Cậu ta buông tôi ra,nói nhỏ nhẹ:
-Cô đừng lo lắng nữa,nếu cảm thấy buồn thì cứ khóc,vui thì cứ cười,tôi sẽ bảo vệ cô!
Cậu ấy cười.Tôi cũng vậy nhưng chỉ là trong lòng,tôi nhẹ về phía mặt trời lặng:
-Tôi xin lỗi vì đã nói lời như vậy với cậu lúc trước,nhưng thật sự tôi yêu...À không,phải như vậy mới đúng: TÔI KHÔNG BIẾT TÔI CÓ YÊU CẬU KHÔNG NHƯNG TÔI CHẮC CHẮN RẰNG TÔI KHÔNG GHÉT CẬU!
Rồi tôi chạy về phía mặt trời,cậu ấy cũng chạy theo,mãi miết hỏi vì sao tôi không yêu cậu ấy...
Ba năm sau
-Con có đồng ý lấy cô gái này làm vợ và ở với nhau trọn đời không?
-Vâng con đồng ý.
-Còn có đồng ý lấy chàng trai này làm chồng và ở với nhau trọn đời không?
-Vâng,con đồng ý ạ.
~Ta là dãy phân cách~
-Nào cười tươi lên! MỘT,HAI,BA!CƯỜI NÀO!
TÁCH!
Thế là câu chuyện của tôi kết thúc vậy đấy,tôi rất hạnh phúc khi có một tình yêu như thế này,tôi thật là hạnh phúc.À,thật ra đến giờ tôi vẫn không thể nào nói câu nói khác mỗi khi nghe anh ấy-Dolley nói rằng: "ANH YÊU EM!"
THE END