Friday, January 16, 2015

Em ngủ với anh lần cuối được không?

Yêu một người thật lòng có phải là ngu ngốc? Vượt qua tất cả sóng gió mới hiểu được trái tim. 


Dương vuốt mái tóc Linh, lau đi bờ mi ướt đẫm của cô, rồi cúi xuống thì thầm bên tai:

- Trước khi chúng ta đường ai nấy đi, em  ngủ với anh lần cuối được không?

Linh bất giác cười, cười như muốn hóa điên, đúng cô đang rất muốn biến thành kẻ điên, để rồi dùng bàn tay này giết anh, kết thúc cho mối tình lừa dối từ Dương, như vậy cô sẽ không do dự, không đau đớn trong tim, chỉ cần nhắm mắt lại và dùng hết sức bình sinh. Bàn tay dờ lên vai Dương thì dừng lại, hình ảnh người con trai với đôi mắt đã lấy đi trái tim cô , nhìn cô làm Linh lưỡng lự, cô buông một cái tát giáng trời lên mặt anh rồi mỉa mai.

- Đồ đê tiện, tôi rất hối hận đã yêu anh từng nấy năm, tôi không phải gái gọi theo giờ, tôi không phải là nhu cầu sinh lí. Nếu muốn thì đi tìm cave ấy.

Dương nhìn Linh trọn vẹn trong nửa phút rồi bắt đầu cười ngả ngớn:

- Ha ha, đồ con khờ, đùa cưng thôi, tạm biệt.

Dương quay lưng đi, để cho Linh với cục tức sôi sùng sục, cô thầm chửi mình sao không bóp chết hắn cho rồi, được đã vậy thì cũng phải hắn một sự đau đớn. Linh cầm đôi guốc ném 'cốp'' một phát vào đầu Dương, làm anh ôm đầu đau đớn, còn Linh thì đứng đó cười châm chọc Dương, nhưng anh không quay lại nhìn, chỉ ôm đầu bỏ đi. Linh hụt hẫng, rồi lại khóc, tự mình lau đi những giọt nước mắt ngu ngốc, đã hết thật rồi, tình yêu đầu kết thúc lãng xẹt như vậy. Chỉ có điều Linh không bao giờ biết được nét mặt anh lúc bị cô cho ăn ''guốc'', anh muốn làm mình trở nên tồi tệ nhất có thể trong mắt Linh, nên xứng đáng nhận cái ''đau đớn'' này...

                                                   *~~~~~~~~~~~~~~~~~*

2 năm sau

Linh từ sau khi kết thúc tình yêu đầu đời với bao sự tin tưởng, yêu thương chân thành, mà lại bị lừa dối. Kể từ đó cô không còn là cô gái ngoan hiền, đã mất cái ''ngàn vàng'' Linh tự cảm thấy chẳng còn gì vướng bận. Với mái tóc vàng hoe, make up đậm, lúc nào cũng mặc váy ôm sát người, để lộ vòng một căng ''mọng'', ánh mắt đa tình. Bạn bè đều không còn nhận ra Linh, họ khen cô trở nên đẹp hơn sexy hơn, từ lúc nào cô không còn biết đến những thứ gọi là thường dân. Hàng hiệu, tiền, xe đẹp, trai giàu, và những cuộc chơi bời, cô đã sa đọa như thế. Trong ánh đèn mờ ảo ở bar, cô nóng bỏng, các anh vây quanh, họ nói ''yêu cô'', nhưng chỉ mong có thể mang Linh lên giường mà thôi.

Cô biết họ giả tạo, nhưng cô không còn sợ điều đó nữa, cô không còn là con thỏ ngây thơ ngày trước. Cô mặc họ vây quanh, ngắm nhìn thân thể sexy của mình, cô hòa linh hồn theo nhạc, cô muốn thả trôi bản thân như thế.

Ở một góc khuất không xa, Dương ngồi đó nhìn Linh, biểu hiện không vui rõ ràng ra mặt, cứ nhìn, rồi nốc rượu liên tục, từng ấy năm âm thầm sau bước chân Linh, chưa bao giờ anh nghĩ chỉ trong vỏn vẹn hai năm trời mà cô dần dần thay đổi hư đốn đến thế. Cô ăn mặc hở, anh chấp nhận. Cô liếc mắt đưa tình với đàn ông, anh hơi không chấp nhận. Vẫn chưa phải là giới hạn, anh tự nhủ. :)

Trong đám đàn ông nhảy xung quanh Linh, có một người theo đuổi cô kịch liệt nhất, đó là Tùng, tuy không đẹp trai nhưng được cái lại rất ga lăng chi tiền cho Linh tiêu không  tiếc, nhưng bây giờ với Linh, cô chỉ coi hắn là ''atm''. Hắn nhìn cô thâm tình, rồi mượn men rượu cưỡng chế hôn Linh, tay không yên phận mà sờ lung tung. Vì say nên cô không còn sức phản kháng, chỉ giãy dụa nhưng không tài nào tách ra. Tức giận Linh đá vào chỗ hiểm làm hắn đau. Cô cười ngả ngớn nhìn Tùng, Dương từ xa nhìn cũng cười tự mãn. Vì xấu hổ cộng tức giận hắn định tát Linh thì bị một bàn tay giữ chặt lại. Người đó xô hắn ra, Tùng biết là ai nên trừng trừng nhìn người đó lôi cô đi. Dù hắn có nhiều tiền, thì tiền cũng từ cha hắn mà ra, mà tiền của cha hắn lại do ba người đó trả lương.

Khi ra khỏi quán Linh lúc này mới cắn hết sức vào tay người đó, người đó vẫn để yên, chỉ đến khi không chịu được mới kêu lớn:

- A.

- Tên khốn nạn sao anh lại ở đây. - Linh lau máu khóe môi rồi quát.

Dương nhìn vết cắn chảy máu trên tay rồi cười:

- Em vẫn như vậy...

Linh tát một cái vào má Dương, nhìn vẻ mặt cứng ngắc lại của anh làm Linh vô cùng vừa lòng:

- Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy anh.

- Sao lúc tôi kéo đi thì đi theo, còn bây giờ cô lại tát tôi, đồ con khờ khó hiểu. - Dương tức tối.

- Đau lắm chứ gì, tôi không biết là anh, nếu lúc nãy tỉnh táo như bây giờ thì anh đã bị vài cái tát rồi. - Linh quát lên.

- Thôi được rồi. Em có thể... anh... - Dương ngập ngừng. - Chúng ta yêu nhau lại nhé.

- Yêu? Đồ điên. - Linh gằn từng chữ. - Sao lúc đó bỏ tôi, giờ đòi quay lại, thấy tôi như thế này nên thèm hả.

- Không phải, mà vì em như vậy làm tôi không yên tâm. Em bây giờ làm đàn ông thèm muốn, tôi thấy ghen. - Dương nhìn thẳng vào mắt cô. - Lúc trước là vì gia đình tôi suýt không còn gì cả. Tôi nghĩ mình sẽ thành thằng không xu dính túi, nên mới sợ, và đòi chia tay em. Suốt hai năm qua em đi đâu tôi cũng đi theo, giữ khoảng cách nhất định, không dám xuất hiện vì sợ lại ăn guốc của em. - Dương cười đau khổ.

- Anh nghĩ tôi tin hả? Nghe cũng cảm động lắm. - Linh tức giận.

- Em biết không, tôi mấy năm qua chỉ biết có mỗi mình em trong tim thôi. Sẽ không bao giờ tôi xuất hiện trước mắt em thế này nếu không phải gã đó định... đã lỡ rồi cho nên tôi phải làm gì để em tha thứ, em nói đi.

- Nói yêu tôi một nghìn lần. - Linh nhìn Dương với sự dao động,

- Được. Anh yêu em. Anh yêu em, Anh yêu em.....

Thời gian trôi qua, bóng tối gần như bao phủ cả con đường, lúc này chỉ có hai người với không gian riêng của riêng họ, người con trai nói từ ''anh yêu em'' liên tục cùng với bao tình cảm chất chứa trong tim. Người con gái đứng nhìn, hình ảnh chàng trai đó hiện lên với nụ cười cô đã cố giấu, hình ảnh khóa khứ yêu nhau cứ dội về tâm trí, cô vì đau, vì yêu trở lại từ con tim đã hóa đá của mình, mà con ngươi hiện lên hình ảnh chàng trai trước mặt càng ngày càng nhòe đi. Mưa nhẹ nhàng lất phất làm cả hai ướt, như chỉ là sự cảm động của ông trời hay thử thách sức chịu đựng của Dương, và làm cho tâm tư rối bời của Linh được rõ ràng hơn. Cô hiểu, cô cảm nhận thấy tình yêu từ anh trong cơn mưa lạnh ngắt.

- Anh yêu em .... anh yêu em.... khụ... anh... khụ... yêu...

 Linh ôm chầm lấy Dương, khóc nấc lên.

- Đủ rồi. Em tin.

Dương nắm tay Linh, lau đi  hai hàng nước mắc ôm cô vào lòng mình, thì thầm :

- Cảm ơn em đã khụ khụ. - Dương vì nói nhiều quá mà khàn cổ.

- Đừng nói nữa, đồ khờ. - Linh cười

Dương cười ôm Linh vào lòng, bóng dáng họ xa dần trên còn đường bắt đầu chuyển ngày mới, mưa tạnh, một ngày tươi đẹp cho một tình yêu hồi sinh.