Giới thiệu:
Một câu chuyện ngắn mở đầu cho một đoạn tình duyên hay mở đầu cho một sự “trói buộc” ngọt ngào.
Một câu chuyện ngắn mở đầu cho một đoạn tình duyên hay mở đầu cho một sự “trói buộc” ngọt ngào.
--------
Linh mười sáu tuổi và hơi khác biệt so với những cô gái cùng trang lứa. Bạn bè có thể thích một nhóm nhạc, một ca sĩ hay biết đến những chuyện sốt dẻo xung quanh thì nó lại cứ như người từ cung trăng rớt xuống, cái gì cũng không biết không hay.
Nó lại chỉ được một ít nét xinh, đi học thì lại buộc chùm tóc đuôi gà, cái tròng kính cận đen thui che hết đôi mắt to tròn của nó. Cái hình dáng bên ngoài hơi tệ nhưng được cái nó rất hòa đồng, và hầu như trong lớp ai cũng coi nó là bạn cả. Bạn thì nhiều đấy nhưng một đứa bạn thân thì nó không có.
Hôm nay là chủ nhật, khá chán và buồn tẻ đối với nó. Nó chỉ biết ở nhà và lang thang trên facebook mong kiếm được một vài người bạn thân thiết để nói chuyện. Nhưng rồi chả thấy ai, nó cười mỉm nghĩ thầm: “Chắc đi chơi với gấu hết rồi”.
Chán quá không biết làm gì, nó đành phải đứng dậy, xách cái xe đạp đi ra ngoài đường chạy lòng vòng cho khuây khỏa. Ai ngờ đang đi giữa đường thì nó gặp Hoa, một đứa bạn ngồi bàn dưới, không thân thiết lắm nhưng cũng là bạn. Đi cùng với Hoa là một anh chàng hai mươi hai mốt tuổi gì đó. Nó đoán chắc là người yêu của nhỏ Hoa.
Hoa thấy nó thì cười chào và dắt tay anh chàng đó tiến tới. Nó cũng cười:
“Hi, đi chơi à?”.
“Ừ, còn Linh?”.
“Chạy lòng vòng cho đỡ chán đó mà, hì”. Linh cười ngượng ngùng xoa đầu, thiệt sự là nó thấy nó tự kỉ quá nhưng mà tính cách của nó rồi, không đổi được.
“Trời, hôm qua tớ thấy bọn nó rủ cậu đi chơi sao cậu không đồng ý. Giờ thì kêu chán thế này” . Hoa le lưỡi trêu nó.
“Hi, không quen thui mà. Ở nhà cho nó lành, hi”.
“Thế mà giờ lại lông nhông ngoài đường thế này à?”. Hoa lườm nó. Nhỏ này thiệt là, cái gì cũng thích một mình cả. Không biết khi nào nó mới chịu mở lòng ra với mọi người đây.
“À, hì”. Nó cũng chỉ cười trừ không biết nói sao cả. Ai bảo đi lung tung bị nhỏ bắt gặp làm chi.
“Hay đến nhà tớ chơi đi”. Hoa đề nghị.
“Tới nhà cậu chơi?”. Nó mắt tròn ngạc nhiên, hết nhìn nhỏ Hoa thì lại quay sang nhìn anh chàng mặt lạnh đang đứng bên cạnh. Giờ nó mới để ý, trên tay anh chàng đó là cả đống thức ăn. Chắc hai người họ vừa đi chợ về. Thấy thế nó càng khó hiểu: “Không làm phiền hai người chứ?”.
Nhỏ Hoa thấy Linh cứ hỏi làm nó thấy lạ, đến nhà nó chơi mà ghê gớm vậy sao? Rồi chợt nó nhìn thấy ánh mắt nhỏ Linh cứ nhìn nó rồi lại cái nhìn người bên cạnh nó thì dường như nó đã hiểu. Hoa bật cười khanh khách:
“Lại thế rồi, đây là ông anh quý hóa của tớ. Không phải là người yêu đâu. Anh ấy là Quân”.
“Ơ, vậy à. Tớ cứ tưởng…”. Nó cười: “Cứ tưởng tớ đang phá đám người ta, hihi”.
“Hì, thiệt là”. Hoa bó tay với nhỏ này, chắc kiếm cớ chuồn thì có. Mặc dù ở lớp nhỏ Linh này hay tự kỉ nhưng rất tốt. Nó sẵn sàng chỉ bài cho bạn, cũng rất hòa đồng. Nó cũng khá thân với nhỏ Linh, theo nó nghĩ thế. Lần này chắc chắn nó phải kéo nhỏ Linh theo mới được.
Nghĩ thế Hoa không cho nó từ chối khẳng định luôn:
“Qua nhà tớ chơi, không được kiếm cớ chuồn”.
Bị nhỏ Hoa nói thẳng thừng như thế, Linh cũng bó tay, đành theo hai anh em nó về nhà. Cả ba đi bộ về, còn nó thì dắt thêm chiếc xe đạp của mình. Suốt cả quãng đường đi, nó cứ cảm giác là cái ông anh quý hóa của nhỏ Hoa đang nhìn nó vậy.
Theo hai anh em nó đi khoảng mười mấy phút thì họ đến trước một tòa biệt thự lớn. Cái cổng to tự động mở ra chào đón họ vào, kế tiếp đó là một chiếc xe hơi màu xám chạy nhanh ra đón họ. Để chiếc xe đạp cho một người làm dắt đi, nó cùng hai anh em họ lên chiếc xe hơi màu đỏ tới đón.
Dọc theo đường đi, Linh hơi ngạc nhiên, nhưng không phải ngạc nhiên bởi sự tráng lệ của biệt thự này mà là tại cái kí ức quen thuộc đang tràn về theo nó. Nó cười buồn.
Nhưng cái cười của nó hình như gây sự hiểu nhầm cho ông anh băng giá kia rồi:
“Hừ, đúng là cũng giống những đứa con gái tham của khác”.
“Anh hai” – Vừa nghe lời châm chọc của anh mình, Hoa vội ngăn cản.
Thấy ánh mắt khinh bỉ của anh ta cùng ánh mắt trách móc của Hoa nó dần hiểu được. Nó xì một cái, hừ, cái tên này, có vẻ thích so đo thì phải.
Nó khinh khỉnh lườm anh ta:
“Xì, giàu xụ mà bản mặt đáng ghét”.
Anh ta bị nó lườm thì mặt càng lạnh hơn:
“Nói cái gì hả?”.
“Trời, không những có bản mặt đáng ghét mà còn bị điếc nữa. Tội thiệt đó”.
“Cô…”.
Nó khoanh tay, mặt thì hếch lên, cười nham nhở nhìn anh khiêu khích. Anh thật sự chỉ muốn đánh cái bản mặt đang ghét kia một cái cho bõ ghét. Anh chắc sẽ làm thật nếu không bị em gái ngăn cản.
Hoa mặt không biết làm sao nhìn hai người. Thật sự là, mới gặp nhau một lần đã trở thành đôi oan gia. Người ta thường nói oan gia rồi lại yêu nhau lúc nào đó không biết chừng. Nghĩ thế Hoa chợt cười bí ẩn.
Linh nhìn bản mặt ngày càng âm u của ông anh kia càng thêm đắc chí. Xì, đó chỉ là mấy cái châm chọc nhẹ nhàng và dở nhất mà tên đó cũng tức xì khói. Thiệt là, nó biết nó châm chọc dở cỡ chừng nào mà. Bình thường nó có châm chọc ai bao giờ đâu.
Vào tới trong nhà Hoa, nó không nhìn thấy người lớn nào khác ngoại trừ người làm. Họ tất bật làm chuyện của riêng họ và có vẻ không để ý đến Linh. Như vậy càng tốt, nó không thích bị người khác chú ý.
Nó cũng khâm phục hai anh em nhà này và cũng bó tay luôn. Nhà thì giàu xụ mà còn tự đi chợ. Thiệt là, người khác mà nhìn thấy không sốc mới lạ đó.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nó vẫn nhào vô giúp Hoa một tay, hai người chỉ trong chốc lát đã làm xong vài món ăn. Ở nhà nó cũng hay tự làm nên việc này không thể làm khó nó được.
Nhìn bàn cơm đầy đủ món ngon được trang trí đẹp đẽ rồi lại nhìn nhỏ Linh đang đứng trước mặt, anh không thể nào không ngạc nhiên. Nhưng mà rồi anh lại khinh khỉnh. Hừ, lấy lòng người khác thì phải biết những trò đó chứ.
Linh chán nên cũng chả thèm để ý đến bản mặt tên kia, cho nên nó cứ cắm đầu ăn cơm của nó. Nó theo chủ nghĩa “cơm ai người nấy ăn” không dính dáng liên quan gì nhau hết. Cả bữa cơm cũng chả vui vẻ gì cả. Nhỏ Hoa cũng chả biết làm sao để mà xua cái không khí kì quặc này.
Ăn xong rồi cùng Hoa dọn dẹp đâu vào đấy, nó cũng chuồn:
“Tớ về trước đây, bye nha”.
“Ây, Linh…”. Hoa chưa kịp nói xong thì nhỏ Linh đã chạy biến rồi. Nhìn cái bóng của nhỏ đang ở giữa sân, nó bó tay. Làm gì mà phải chạy nhanh thế chứ?
---------
Quân một tay nới lỏng cà vạt cho thoải mái, một tay vẫn đều đặn điều khiển vô lăng. Ánh mắt anh vô định nhìn xung quanh thì bất chợt bắt gặp một bóng hình nho nhỏ trước mặt làm anh ngẩn người, một lúc sau thì chợt bật cười. Đúng là con nít mà.
Anh thả chậm tốc độ rồi dừng hẳn bên vỉa hè, người thả lỏng lên ghế, ánh mắt chứa đầy ý cười nhìn bóng hình kia.
Bóng hình đó không ai khác chính là nhỏ Linh. Nó đang loay hoay cố gắng chỉnh sửa lại cái dây giầy sandal vừa đứt của mình, mặt thì nhăn nhỏ, miệng lẩm bà lẩm bẩm:
“Thiệt là xui mà, sắp về đến nhà rồi lại đứt dây giầy”.
Chỉnh mãi không được, nó bực mình tháo hết dép cả hai bên chân rồi cầm đôi dép treo lủng lẳng trên tay, cái chân trắng ngần không chút chần chờ đi chân trần trên đường. Nhưng mà, ui chao, nóng nóng quá… Nó ngước đầu lên trời oán thầm, đây là ông trời đang chơi nó mà, làm gì mà cho nắng to thế chứ.
Không dành thời gian để tự mình chịu cái bỏng rát trên chân, nó định lao đầu chạy thẳng về nhà thì bất chợt nghe thấy tiếng “bing bing” bên cạnh làm nó suýt nhảy cẫng lên vì hết hồn.
Nó quay qua bên cạnh thì chợt thấy cái bản mặt đáng ghét của tên nào đó đang cười nham nhở. Nó xì một cái rồi lại tính chuồn luôn, mệt, nó chả muốn gặp tên này tí nào cả.
Quân nhìn thấy bộ dáng như muốn trốn của nó thì vội vàng ngăn cản, cái bản mặt nham nhở lập tức thu lại. Anh nhanh chóng đề nghị:
“Này, này, lên xe tôi chở về. Không cái chân vào bệnh viện là vừa đó”.
Dù là có lòng tốt nhưng cái giọng điệu của anh sao vẫn đáng ghét quá. Nó do dự quay lại nhìn anh, ánh mắt dò xét. Nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh một lúc lâu, thấy trong đó thật sự có thành ý, nó mới gật đầu mở cửa ngồi vào bên cạnh anh:
“Cảm ơn”.
Miệng anh giật giật ngăn cản lại nụ cười, thật là con nít mà. Ánh mắt anh lia nhanh xuống bàn chân trần của nó lại tiếp tục lái xe đi.
Nghĩ lại cái cảnh lúc nó nhìn anh chằm chằm rồi đôi bàn chân vẫn không quên nhảy nhảy lên cho bớt cái nóng. Anh chợt cười, nhưng nụ cười nhanh chóng xẹp xuống, hai mày nhăn lại. Không biết nóng thế bàn chân đó có bị phỏng hay không nữa.
Không khí trong xe cũng yên tĩnh một cách kì lạ, không ai nói với ai tiếng nào cả. Xung quanh chỉ còn tiếng gió, tiếng ầm ầm từ đâu vang vọng lại, tiếng động cơ của chiếc xe đang lăn bánh. Rồi bất chợt điện thoại nó reo lên phá vỡ không gian kì dị đó.
Nó vội vàng móc điện thoại từ trong túi ra, nhìn xem ai gọi đến thì chợt tái cả mặt. Cả người nó run lên, không biết là tức giận hay là sợ hãi. Nhưng nó cũng không tắt máy ngay lập tức, nó do dự nhìn màn hình hiện ra một dãy số.
Quân hơi bất ngờ khi nghe tiếng chuông điện thoại cứ thế vang lên, anh muốn quay qua nhắc nó nghe điện thoại thì nhìn thấy khuôn mặt tái đi của nó. Anh hốt hoảng, nhìn cái điện thoại rồi nhìn nó. Sau không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh giật lấy điện thoại trên tay nó, ấn nút nghe.
Nó ngơ ngác nhìn anh, nhìn anh hoàn thành một chuỗi hành động.
Ngay khi anh vừa ấn nút nghe, từ bên kia điện thoại đã truyền ra một tiếng nam nhân gay gắt:
[Mày làm gì mà giờ này mới nghe máy?]
Anh cũng không trả lời đợi bên kia nói tiếp, mày anh nhăn lại, anh không thích những lời lẽ của con người này.
[Mày câm à? Sao tao hỏi mày không trả lời?]. Đầu dây bên kia không nhận được lời đáp thì bắt đầu gầm lên.
Bỏ cái loa nghe ra xa ngay khi tiếng gầm kia vừa vang lên, đợi khi tiếng gầm chấm dứt, anh một lần nữa mới áp tai trả lời:
“Ông có chuyện gì?”.
[…] Như cảm nhận được một một giọng nam xa lạ, đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới hỏi bằng giọng đằng đằng sát khí [Mày là ai? Sao lại nghe điện thoại của nó?].
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Ông là ai?”.
[Tao là cha của cái con mất dạy đưa điện thoại cho mày. BẢO NÓ NGHE ĐIỆN THOẠI!].
“Xin hỏi ông là cha tôi à?”.
[…] Ngừng một lát rồi bên kia trầm giọng xuống, nhưng không hề lộ ra một chút uy nghiêm, chỉ khiến cho người khác càng cảm thấy bực bội bởi cái giọng ngang phè đó [Mày hỏi thế là sao?].
Anh cười khẩy một cái rồi tắt điện thoại cái rụp. Ông ta là là ai mà dám ra lệnh cho anh? Từ trước giờ chỉ có cha mẹ anh mới có cái quyền đó mà thôi.
Nhìn điện thoại trên tay mình một lát, anh trả lại điện thoại cho Linh, anh cười nhẹ nhàng, không an ủi nó mà cũng không đụng lại chuyện lúc nãy, chỉ nhẹ giọng đề nghị:
“Anh đưa em ra biển?”.
Linh ngẩn người từ lúc nhìn anh nghe điện thoại cho đến khi anh tắt máy một cái “rụp”. Rồi như từ hành động của anh, nó chợt hoảng hồn, cũng đúng, từ khi ông ta bỏ mẹ con nó thì ông ta không còn xứng làm cha nó nữa, việc gì nó phải nhân nhượng ông tới lúc này? Ông ta gọi cho nó chỉ có việc vòi vĩnh tiền của của nó cùng với cái giọng điệu tàn nhẫn kia tổn thương nó hết lần này đến lần khác chứ có gì tốt? Từ giờ, điện thoại của ông ta nó cứ làm như anh thì đỡ rồi ha. Nó chợt cười, nhưng trong nụ cười đó vẫn chợt hiện một nỗi đau xót, chua chát.
Chợt anh trả lại điện thoại cho nó, cất giọng nhẹ nhàng, lòng nó lúc đó chợt dâng lên một cảm xúc kì lạ. Cảm xúc này len lỏi dần, xâm nhập vào hồn nó, làm nó ấm áp hẳn lên. Nó cười, nụ cười sáng lạng, nụ cười lần đầu tiên nó giành cho anh, cũng là nụ cười làm anh không thể nào quên.
Anh nhìn nụ cười của nó rồi ngây ngốc cười đáp trả. Anh cũng không khác gì nó, thậm chí dường như hơn thế nữa. Trong lòng anh như có sẵn cái mầm non và chỉ chờ giây phút này bùng nổ để đâm chồi nảy lộc.
Chạm nhẹ vào ngực trái, anh cười như chợt nhận ra sự khác lạ gì đó đang xảy ra với mình. Nếu như là lúc khác, anh sẽ diệt nó ngay khi nó nảy mầm, nhưng lần này lại khác, anh muốn nó phát triển ngày càng mạnh mẽ hơn, và thậm chí là phải “ra hoa kết quả”.
Hai con người, ban đầu chỉ là oan gia ngõ hẹp, giờ phút này lại như có gì đó gắn chặt nhau, dây dưa và như quen thuộc nhau chỉ ngay lần thứ hai gặp gỡ.
Ánh nắng ban trưa gay gắt lúc này cũng như dịu hẳn xuống, chiếu một tia nắng nhẹ nhàng quàng giữa hai người như một sợi tơ hồng do Nguyệt Lão se duyên.
Xe cứ thế lăn bánh chở hai trái tim vừa thức tỉnh. Dù cho không gian yên tĩnh thì cũng không làm hai người khó chịu. Nó như một sự yên tĩnh nhẹ nhàng và hạnh phúc, một cảm giác khiến người khác an bình và chỉ muốn nó mãi mãi kéo dài. Hay nó chính là cái mở đầu cho một đoạn tình duyên?
----------------
Chiếc xe đen sang trọng dừng ở bãi đậu xe của một quán nước khá sang trọng. Anh tính mở cửa bước xuống thì bị nó kéo mạnh tay áo lại. Anh đành ngồi lại, ngơ ngác nhìn nó, nó cũng lườm lại anh:
“Anh bảo đưa em ra biển mà”.
Anh “à” một tiếng rồi cười, ánh mắt đầy trêu chọc:
“Trưa nắng thế này em còn muốn ra biển. Chả lẽ em muốn làm con mắm khô queo à?”.
Nói rồi như không nhịn được nữa, anh cười lớn làm mấy người xung quanh quay lại nhìn chiếc xe đen đang phát ra tiếng cười với ánh mắt khó hiểu.
Nó đỏ bừng mặt nhéo anh một cái. Mặc kệ anh “ui cha” mặt mày nhăn nhó, nó ngập ngừng nói tiếp:
“Nhưng… em không vào đó đâu?”.
Vừa xoa cái chỗ bị nó nhéo anh vừa thắc mắc:
“Sao không vào?”.
Nó càng ngượng hơn, nhìn đôi chân trần của mình rồi lại nhìn anh. Anh chợt hiểu ra nhưng vẫn cố giả vờ ngu ngơ làm nó phát tức:
“Ý em là sao anh không hiểu”.
Biết là anh cố ý nhưng nó đành phải nói thẳng tuột ra:
“Em bị đứt dây giầy”.
“Ha ha, có gì đâu, em cứ đi chân trần vào như lúc nãy có sao đâu nè”. Anh cười to khoái trá pha lẫn trêu chọc nó. Nhìn khuôn mặt đỏ lựng của nó, anh càng vui vẻ.
Nó vội vàng đứng lên bịt miệng anh lại. Nó không muốn người ta bảo trong chiếc xe này chứa mấy người điên, lúc đó thì khổ thiệt. Nhưng mà do vội vàng mà nó quên mất rằng nó đang ngồi trong xe. Vừa đứng lên thì cùng với đó là cái đầu của nó đập vào mui xe. Nó đau đớn nhăn mặt lại nhưng cái tay vẫn bịt chặt miệng anh.
Nhìn thấy nó như vậy, anh xót quá. Vội vàng tháo cái tay đang bịt miệng anh ra, rồi nhẹ nhàng kéo nó ngồi xuống bên cạnh anh. Tay anh từ từ đưa lên xoa nhẹ vào chỗ nó vừa đụng phải. Cái xoa vừa dịu dàng vừa đầy tình cảm. Nó ngước nhìn anh, ánh mắt anh chuyên chú làm nó như bị hút theo ánh mắt đó vậy.
Anh nhẹ giọng hỏi:
“Đau không?”.
Nó ngu ngơ lắc đầu.
“Lần sau phải cẩn thận hơn đó, biết không?”.
“… Dạ”. Nó ngẩn người một lúc rồi chợt “dạ” một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
Như thấy hành động bối rối của nó, anh chợt cười rồi xoa đầu nó làm mái tóc ngắn xõa ngang vai rối hết cả lên. Nó lớn tiếng:
“A… anh làm cái gì vậy? Tóc em rối lên hết rồi kìa”.
Anh nhìn nó luống cuống thì càng vui vẻ, anh lại cười to. Dường như ở bên cạnh nó khiến anh cười nhiều hơn thì phải.
Nó đập anh một cái ngay bả vai trách:
“Anh còn cười”.
“Rồi rồi, anh không cười nữa. Giờ về nhà anh nha?”.
“…”. Nó nghe anh đề nghị mà ngẩn người “Về nhà anh?”. Thấy cái gật đầu xác nhận của anh, nó lại tiếp: “Làm gì?”.
Anh lại xoa đầu nó:
“Ngốc, anh có làm gì em đâu mà sợ. Cái Hoa nó cũng đang ở nhà. Về nhà anh ăn cơm, dù gì giờ chắc em cũng chưa có nấu cơm. Đúng không?”.
“… Dạ”. Nó nuốt lại một câu trong lòng: ‘Sao anh biết là em không nấu cơm? Có thể mẹ em đã nấu cơm và chờ em về thì sao?’.
Dù nghĩ thế nhưng nó vẫn không nói ra, nó sợ lại phải đau thêm nữa. Nó sợ nói ra rồi nó sẽ khóc trước mặt anh mất.
Nhìn mặt buồn buồn như sắp khóc của nó, tim anh nhói lên một cái. Dù chỉ mới gặp nó hai lần, nhưng anh cũng biết khá nhiều về nó. Bởi mỗi khi có dịp là em gái anh cũng hay nhắc về nó. Khen nó giỏi ra sao, tốt bụng thế nào… và cả, dù không còn mẹ nhưng nó kiên trì ra sao… Lúc đó anh chỉ bỏ lơ qua tai, nhưng không ngờ giờ đây anh lại biết ơn em gái anh. Nhờ nó mà anh không vô tình làm Linh phải khóc.
-------------
Nghe thấy tiếng còi xe của anh trai, Hoa vội vàng chạy ra đón anh. Không biết sao hôm nay nó linh cảm được anh nó sẽ mang về một điều gì đó bất ngờ.
Và trời không phụ lòng người, ý lộn, trời không phụ linh cảm của nó, nó thật sự bất ngờ khi nhìn thấy nhỏ Linh đi theo bên cạnh anh nó. Ngơ ngác nhìn hai người một lúc rồi nó chợt cười mờ ám nhìn Linh làm nhỏ Linh nổi hết da gà.
Linh vội vàng ngắt cái ánh mắt ghê rợn kia:
“Cậu làm gì nhìn tớ ghê vậy?”.
“A, không có gì… Hihi, à mà sao cậu lại về cùng anh tớ?”.
Nói không có gì rồi lại thắc mắc, nhỏ này thật là. Linh cũng không biết trả lời ra sao. May mà Quân cốc nhẹ vào đầu nhỏ Hoa giục:
“Anh đói rồi, dọn cơm cho anh”.
Nhỏ Hoa nhìn Linh như “lưu luyến” một món đồ quý báu nhưng vẫn phải bất đắc dĩ vào bếp dọn cơm. Dù sao anh nó hiện giờ là chúa tể trong nhà này, không nghe lời anh ấy không được.
Nhìn Linh, anh cười:
“Anh vào thay quần áo, em ngồi đó đợi một lúc nha”. Rồi ánh mắt anh lia vào trong bếp, anh dặn tiếp “Không biết nói gì thì cứ giả câm. Có chuyện gì cứ để anh đối phó giúp em”.
“Dạ”. Ngoài “dạ” ra nó biết làm gì bây giờ, hic.
Thấy anh đi lên cầu thang, nó cũng tiến vào trong bếp phụ Hoa. Dù gì đi ăn ké người ta cũng nên giúp một tay. Nó vừa đi vừa nói:
“Để tớ giúp với”.
Vừa để nhỏ Linh phụ mình bê thức ăn dọn chén, Hoa vừa lia ánh mắt mờ ám và nghi hoặc về phía Linh. Tuy vậy Hoa cũng như đoán được gì đó giữa hai người, nó cười trộm. Linh mà chịu làm chị dâu của nó, nó cũng đồng ý cả hai tay hai chân luôn.
Linh vừa bê thức ăn vừa đón nhận ánh mắt kì quái của nhỏ Hoa sau lưng. Nó ớn lạnh, ngại quá đi à.
Khi Quân xuống dưới thì bàn ăn đã sắp xếp đầy đủ. Anh ngồi xuống rồi mọi người cũng bắt đầu ăn. Lần này Linh vẫn theo chủ nghĩa “của ai người nấy ăn” nhưng trong đó vẫn pha kèm một chút ngại ngùng kì lạ.
Hoa thì cứ vừa ăn vừa cười, nụ cười như sắp toác cả miệng ra. Hoa nhìn anh rồi ở dưới bàn đá một cái vào chân anh nó. Quân khó hiểu nhìn đứa em của mình, chỉ thấy nó chỉ chỉ thức ăn rồi chỉ Linh ý nói: “Gắp thức ăn cho Linh a”.
Anh liếc Hoa một cái rồi cũng không hiểu sao, anh gắp một miếng cá vào chén của Linh:
“Ăn thêm vài miếng cá đi”.
Mặt Linh lúc này đỏ lự, nó gật đầu cúi gằm ăn cơm của mình. Thật sự giờ này nó không dám vác mặt lên nhìn nhỏ Hoa nữa rồi. Cái ánh mắt nhỏ đó quá “đáng sợ” mà.
Quân nhìn nó đỏ mặt cũng cười, nụ cười hạnh phúc mà anh không nhận ra. Chỉ có người ngoài lề như nhỏ Hoa mới phát hiện. Nó hơi ngạc nhiên nhìn nụ cười của anh trai nó, rồi lại nhìn Linh. Từ trước giờ anh nó chưa có cười như vậy với cô gái nào cả, cho dù là người yêu trước kia. Nụ cười hồi trước cũng không hạnh phúc và đầy tình cảm như bây giờ. Có lẽ anh đang thật sự “thích” nhỏ bạn của nó rồi. Chuyện này nó phải mau mau “báo cáo” cho ba má nó biết mới được.
Ăn xong Linh phụ nhỏ Hoa dọn dẹp, rửa chén bát rồi muốn về trước. Quân đang nhàn nhã uống cốc nước vừa xem báo thì thấy nó đi ra tới cửa. Anh vội đứng dậy:
“Để anh đưa em về”.
“Dạ thôi ạ. Em tự về được rồi”. Nó ngượng ngùng gãi gãi đầu. Từ nãy giờ có vẻ nó làm phiền anh nhiều rồi.
Quân nhìn thấy ánh mắt như đang muốn cách xa sự quan tâm của anh thì thấy hơi hơi nhói một cái ở trong lòng. Nhưng rồi anh ném nó qua một bên, không nên vội, anh sẽ làm nó sợ mất.
Anh cười, nhìn chân trần của nó rồi cười trêu chọc:
“Có vẻ em thích đi chân đất thì phải. Haha, em không ngượng nữa à?”.
Linh vội nhìn xuống chân mình rồi chán nản. Đúng thiệt, giờ nó mà về kiểu này thì cái chân của nó không bỏng rát thì cũng phải vào bệnh viện như anh nói lúc nãy mất. Đã thế nó cũng không muốn để mọi người nhìn một chằm chằm một sinh vật lạ không mang dép đi giữa trời trưa nắng, hic. Nó bất đắc dĩ gật đầu nhờ anh:
“Ngại quá, lại phiền anh rồi”.
“Ngốc, có gì đâu”. Anh bước vội ra ngoài “Em ở trước cửa đợi anh, anh lấy xe ra ngay. Nhớ đừng có đi ra ngoài bằng chân đất. Trời đang nắng, ra kiểu đó không khéo lại ốm mất”.
Nghe anh dặn nó cảm động, cái con người lạnh như băng và đáng ghét lần đầu gặp dường như đã biến mất rồi thì phải. Nhưng nó lại không biết rằng, cái khuôn mặt ấp áp và quan tâm của anh giờ chỉ dành cho nó và gia đình mà thôi.
Nhân lúc Quân đưa chị dâu tương lai của mình về nhà, Hoa nhanh nhẩu chạy lên phòng mình. Nó cầm điện thoại, bấm vội một dãy số. Một lát sau đầu dây bên kia bắt máy, nó cười toe toét giành nói trước:
“Alo, mẹ hả? Con sắp có chị dâu rồi mẹ ạ”.
[Thật sao? Con nói thật à? Thằng Quân rốt cuộc cũng chịu quen bạn gái sao?] Đầu dây bên kia như còn vui hơn cả nhỏ Hoa. Hoa nghe thấy giọng nói phụ nữ trung niên vui vẻ đang thông báo với ai đó, chắc là cha rồi [Mình à, thằng Quân có bạn gái rồi kìa].
[Hoa, con nói rõ ràng xem nào? Đừng có một phát nói suy nghĩ của con mà không xem xét tình huống] Đầu dây bên kia lúc này đổi thành giọng trầm ổn của một nam nhân trung niên.
Hoa chột dạ, đúng là nó chỉ đang “đoán trước tương lai” thôi. Nhưng nhìn thấy ánh mắt của anh nó, nó tin chắc rằng mình không nhìn lầm.
Nó vội vàng kể hết những gì nó biết, những biểu hiện của anh nó trong ngày hôm nay cho hai đấng sinh thành nghe. Từ đầu dây bên kia cũng vang lên những tiếng cười tràn đầy vui vẻ và mong ngóng hòa quyện với tiếng cười của Hoa.
Dường như lâu lắm rồi gia đình của Hoa mới có niềm vui bất ngờ như thế này.
Trước khi cúp máy xuống, đầu dây bên kia có nói một câu:
[Tuần sau cha mẹ sẽ về].
Nghe được điều này Hoa càng cười tít mắt. Hai năm, hình như hai năm rồi gia đình nó chưa sum vầy. Xem ra Linh như một nguồn sống mới, niềm vui mới, gắn kết gia đình Hoa thì phải. Hihi, người chị dâu này, nó đã định rồi.
-----------------------------------------------
Linh nằm lăn qua lăn lại mãi vẫn không thể nào ngủ được. Nó chợt đỏ mặt khi nhớ lại lời nói trước khi anh rời đi: “Anh thấy rất lạ khi gặp em, có thể là anh đã thích em rồi. Nếu đúng là thế, anh sẽ không do dự theo đuổi em”. Lúc đó nó chỉ ngẩn người không biết trả lời ra sao. Nó chỉ nhớ anh cười với nó rồi vẫy tay ra về.
Đang chìm trong suy tưởng thì nó bị tiếng tin nhắn điện thoại lôi lại hiện thực. Nhìn một dãy số xa lạ, nó khó hiểu, giờ này mà ai còn nhắn tin cho nó?
Mở điện thoại ra nhìn dòng chữ: “Anh vua duoc nho Hoa dui vao tay sdt cua em ne. Hi, anh ko nghi nhieu lien nt cho em. Chuc em ngu ngon. Quan”.
Nhìn chữ cuối cùng của tin nhắn, nó chợt cười, cười vì hạnh phúc nho nhỏ đang dâng lên trong lòng. Nó nhắn lại cho anh, cũng không biết nói gì cả: “Hom nay cam on anh rat nhieu, em cung rat vui. Gio thi anh ngu ngon va mo dep nha”.
Ngay sau đó một tin nhắn khác gửi đến cho nó. Đó chỉ là một tiếng “uk” đồng ý và một kí hiệu mặt cười nhưng vẫn khiến nó vui vẻ. Để điện thoại lại trên bàn học, nó quay trở lại giường và nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ. Nó không biết rằng miệng nó vẫn luôn nở nụ cười khi ngủ.
Không chỉ riêng nó, anh hiện tại cũng rất vui vẻ. Quả thật, chỉ mới có một ngày trôi qua thôi mà tình cảm giữa anh và nó như quay một trăm tám mươi độ. Từ oan gia giờ như là một đôi tình nhân vậy đó. Nhưng mà cũng không đúng, anh phải bắt tay theo đuổi nó thì mới mối quan hệ này mới thực sự trở thành hiện thực được. Nghĩ nghĩ một hồi rồi anh cũng ngủ quên mất. Cũng giống nó, nụ cười vẫn kéo dài mãi trong giấc mơ của anh.
-------------------------
Chỉ hai ngày sau, anh đã bắt đầu lên kế hoạch chinh phục nó. Anh không thẳng thắn nói là theo đuổi hay luôn kề kề bên nó nhưng những lúc nó cần đều có anh ở bên chia sẻ. Những phút giây ngại ngùng nhất đối với nó đều bị anh bắt gặp, những lúc bất cẩn vấp té, đầu gối chảy máu cũng được anh nhẹ nhàng sát trùng cho, những lần hậu đậu làm tím tay tìm chân anh trách móc nó nhưng vẫn dịu dàng mà đau xót xoa nhẹ vết thương… Hay những lúc nó buồn vì cô đơn, khóc vì đau lòng người cha vô trách nhiệm, anh lại cứ như một vị thần ở bên nó, chỉ im lặng nhưng cũng đủ nó cảm động… Giờ đây nó đã có một bờ vai để dựa vào, không cần cái gì cũng phải một mình gánh chịu nữa. Thật là hạnh phúc.
Trong hạnh phúc đó không thể nào không xen lẫn những nỗi đau... Mà nỗi đau lớn nhất của nó chính là người cha vô trách nhiệm kia. Ông ta đã làm ầm lên và tống tiền anh khi biết anh theo đuổi nó. Nó rất tức giận, rất đau đớn, nó khóc òa trên vai anh. Anh đau lòng xoa nước mắt cho nó, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đang run rẩy kia, từ từ nghe những dòng tâm sự của nó.
Nó cũng từng có một gia đình rất hạnh phúc, nhưng nó lại không hiểu rõ những gì xảy ra bên trong. Nhà mẹ nó rất giàu, cha nó cũng vì thế mà lấy mẹ nó. Gia đình cứ tưởng chừng là hạnh phúc nhưng đến năm nó mười tuổi, mẹ nó bị ung thư và rồi ngay sau đó, cha nó dẫn vợ bé về và đòi li dị. Mẹ nó quá đau lòng nhưng vẫn cố nén và đưa nó về Việt Nam, xa lánh người đàn ông vô trách nhiệm và tàn nhẫn kia. Còn ngôi nhà to lớn và giàu có kia thì sao? Nó đã mất từ lâu, mất từ lúc người đàn ông kia lao vào cờ bạc và số đề, ăn chơi trác tác… Mọi thứ đã tan biến từ tay người đàn ông đó.
Ở Việt Nam khoảng hai năm thì mẹ nó qua đời, Linh sống qua ngày với một số tiền ít ỏi của mẹ và với kiến thức của mình, nó tìm được công việc thiết kế Website, làm các công việc lặt vặt kiếm được một số tiền cũng khá lớn. Cũng không biết là từ đâu ông ta biết và bắt đầu vòi tiền nó. Cũng được một thời gian thì nó gặp anh và bắt đầu hiểu rõ để dứt ra. Ông ta không đòi được tiền và bắt đầu nháo lên, nhất là khi nghe tin anh yêu nó. Một người thanh niên đủ thực lực và tài sản kếch sù. Thực sự là đau lòng và nực cười khi có một người cha như vậy.
Rồi không biết là may mắn hay là đau xót khi ông ta không còn làm phiền nó nữa. Nó không biết vì sao ông ta lại tự nhiên yên ổn như thế nhưng nó biết, chắc chắn anh đã ra tay vì nó sắp xếp mọi thứ.
Nó nhìn anh rồi chợt hôn lên đôi môi anh như lời cảm ơn. Anh cười dịu dàng rồi cướp lấy đôi môi nó, trao lại cho nó một nụ hôn cuồng nhiệt nhưng đủ ấm áp.
Nó cảm thấy nó rất may mắn. Nó ban đầu chỉ là một đứa tính tình kì quặc và hay cô đơn tự kỉ môt mình thì giờ đây nó đã có mọi thứ. Tình yêu của anh, tình thương của gia đình anh, tình bạn của Hoa… Tất cả, tất cả mọi thứ đều được anh mang đến cho nó. Nó rất cảm ơn ông trời, ông tước đi hạnh phúc của nó rồi lại trao cho nó một hạnh phúc khác lớn hơn.
Bốn năm sau, khi nó vừa tròn hai mươi tuổi, còn anh đã hai sáu, nó và anh bước lên lễ đường, trao cho nhau lời định ước và chiếc nhẫn ở ngón áp út trói buộc nhau. Cái trói buộc ngọt ngào và hạnh phúc. Nó và anh trở thành vợ chồng trước sự chứng giám của Chúa, của mọi người, của gia đình mới của nó. Nó cười nhìn anh, anh cũng cười nhìn lại nó. Hai nụ cười có những nét chung của hai người yêu nhau.
-----
Đứng trước mộ mẹ, nó cầm tay anh rồi nói nhỏ:
“Mẹ, con đã tìm được người yêu con thật lòng rồi mẹ ạ. Giờ con không còn sợ cô đơn nữa đâu mẹ ơi. Con có ba mẹ chồng yêu thương, có chồng yêu con, có em dâu nũng nịu. Vui lắm mẹ ạ”. Nó cười trong tiếng khóc thút thít “Mẹ có thể yên tâm rồi mẹ ạ”.
Anh kéo nó vào lòng, hôn nhẹ lên trán nó:
“Mẹ, con yêu Linh, mẹ có thể yên tâm. Không lâu nữa, không đúng, tám tháng nữa mẹ có thể làm bà ngoại rồi ạ”.
Nó đỏ mặt đấm nhẹ vào ngực anh, anh đáng ghét thật mà. Anh cười ôm nó càng chặt hơn. Nó dựa vào lòng anh, hai tay ôm chầm lấy anh. Anh là tất cả với nó, và nó đương nhiên là cả đời của anh.
Gió nhẹ cứ thế thổi qua hai con người yêu nhau. Chỉ có vài lần gặp gỡ nhưng họ là dành cho nhau nên tất nhiên sẽ có một sợi dây ràng buộc giữa họ. Định mệnh đã đưa họ đến những cuộc gặp gỡ và cho họ nắm bắt lấy cơ hội rồi bắt đầu nảy sinh tình cảm. Yêu nhau và là của nhau. Chỉ cần như thế cũng là điều hạnh phúc nhất, cũng là mục tiêu của rất nhiều người theo đuổi.
Hết.
--------------
Câu chuyện có vẻ hơi ảo, không đúng với đời thường cho lắm, nhưng tôi vẫn rất thích nó. Hi, không phải thích vì nó là truyện tôi viết, mà chính là thích sự ngọt ngào và tình cảm của Quân và Linh. Là một đứa con gái ở tuổi mộng mơ, đương nhiên tôi cũng muốn có một tình yêu ngọt ngào như vậy. Cùng nhau sánh bước, cùng giúp đỡ nhau và rồi tất cả dành cho nhau, không kiêng kị và hơn hết không có gì có thể phá vỡ.
Mỗi con người ai cũng có đau khổ và hạnh phúc. Lúc đầu ta có thể đau khổ nhưng sau đó sẽ lại được xoa dịu bằng hạnh phúc mới. Nhưng để được điều đó chúng ta cần phải tự đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Linh nghĩ rằng gia đình Quân đã đem lại cho mình hạnh phúc, và gia đình Quân lại xem nó như một nguồn sức sống mới gánh kết gia đình họ. Mối dây liên hệ giữa nhau là không thể thiếu. Hãy dùng những tình cảm chân thật, những cái nhìn tốt đẹp cho nhau thì sẽ nhận được nhiều hơn mất các bạn ạ.