Saturday, January 17, 2015

Em yêu anh, nhưng em càng yêu “tự do”



Chiều nay, tôi thức dậy và thốt nhiên cảm thấy buồn bã. Tôi luôn như vậy, sau một giấc ngủ, thức dậy trong bóng tối buổi chiều và cảm thấy buồn một cách khó hiểu.
Tôi bật “Chiều nay không có mưa bay” rồi đến ngồi bên cửa sổ. Sài Gòn mùa này hay mưa chiều, thường xuyên đến nỗi hôm nay nay, khi cơn mưa không đến, đột nhiên làm tôi cảm thấy thiếu vắng lạ thường. Giai điệu bài hát vẳng bên tai.
“Mưa là khúc hát…
Mưa là năm tháng…
Còn anh là những nhớ mong của đời em”

Tôi bất giác mỉm cười, anh sẽ không thể nào biết được tôi đang nhớ anh…

Hai năm trước, người nói lời chia tay là tôi. Trước đó, giữa chúng tôi không hề có cãi vã, giận hờn Tôi chỉ nói rằng tôi không đủ tốt để yêu anh… Thế rồi, chúng tôi chia tay thật.
Sau đó, anh không hề gọi cho tôi một lần nào, không pm facebook, không comment hay like bất kì status nào của tôi, hoàn toàn không liên quan gì nữa – đúng như tôi yêu cầu. Khoảng thời gian đó, tôi đã hiểu tại sao ngày trước tôi lại yêu anh đến thế: anh không bao giờ làm tôi cảm thấy phiền toái, luôn làm theo ý tôi.

Cho đến bây giờ, nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không thể hiểu tại sao ngày đó tôi có thể “khốn nạn” đến vậy, không hề có một chút mặc cảm tội lỗi nào, sung sướng lao vào cuộc sống mới mà tôi luôn mong đợi, tận hưởng cái gọi là “tự do”, khám quá cuộc đời của một FA – cái danh xưng mà tôi luôn cảm thấy tò mò bấy lâu. Tôi dường như quên hẳn anh. Bắt đầu với những chuyến đi phượt, trang điểm thật đậm, mặc những thứ quần áo mà trước đó tôi chưa từng mặc vì anh không thích… làm tất tần tật mọi thứ tôi muốn. Và tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc…

Thế rồi vào một đêm nọ sau ngày chia tay khoảng một năm, mưa như trút, tôi uống thật say rồi lao ra giữa trời, nghe mưa lạnh buốt thấm vào áo, vào tóc. Lạ thay, chính giây phút đó, kí ức hiện về đầu tiên trong đầu tôi lại là anh, rõ ràng và rất thật. Đó là lần đầu tiên sau ngày chia tay tôi nhớ tới anh. Bỗng nhiên tôi không muốn “tự do” nữa, bỗng nhiên tôi muốn nghe cái giọng nói khó chịu của con người nghiêm nghị đó “Em đừng quên áo mưa nữa!”. Hình như lúc đó tôi đã khóc rất nhiều…Nhưng sáng hôm sau thức dậy, tôi lại bình thường, cảm thấy chuyện vừa xảy ra chỉ như hoạt động của một hệ điều hành, lâu lâu “hệ thống” sẽ nhắc nhở về một ứng dụng nào đó chiếm nhiều không gian nhưng lại ít được sử dụng, yêu cầu dọn dẹp hoặc cập nhật…. kiểu vậy!

Suốt hai năm qua, nhiều lần “hệ thống” đã nhắc nhở tôi như thế, nhưng tôi không làm gì hết, không dọn dẹp, cũng không cập nhật, chỉ nhấn nút “Remind me later”, thế thôi.

“Chiều nay không có mưa rơi ướt trên đôi bờ vai
Chiều nay không có mắt anh cười như lúc xưa
Chiều nay góc phố cũng biết buồn
Thả hoa bay khắp con đường
Chiều nay không có mưa rơi em lặng im…”

Dù nói ra nghe có vẻ rất trơ trẽn, nhưng nghĩ lại… tình yêu của tôi với anh là thật. Chừng ấy thời gian, tôi chưa bao giờ muốn bắt đầu một mối quan hệ nào, mỗi khi có ai đó đến gần, tôi đều nghĩ đến anh mà bật “đèn đỏ” với họ. Ít ra thì lúc đó tôi đã nói thật, tôi không đủ tốt để yêu anh, nếu tiếp tục bên nhau, rồi một ngày nào đó tôi sẽ lại làm anh tổn thương mà thôi. Tôi yêu anh… nhưng chỉ là tôi muốn yêu theo cách của tôi. Tôi thích như vậy, sống cuộc sống tự do, và thi thoảng sẽ nghĩ về anh… thế là đủ rồi.

No comments:

Post a Comment