Bố thân mến!
Có bao giờ bố tự hỏi bản thân xem con và bố đã có khoảng cách bao nhiêu rồi không?Và,có bao nhiêu lần bố thật sự suy nghĩ cho con chưa?Từ tấm bé,lúc mới bi ba bi bô con đã chịu rất nhiều điều đắng cay.Vậy mà sao con chỉ có thể xụ mặt xuống nhỉ?Tại con bé quá mà.Bố đánh mẹ,con sợ hãi.Mẹ đánh bố con thấy thất vọng.Bố chửi mẹ,con giận.Mẹ chửi bố,con căm ghét.Phải.Bố vẫn hơn mẹ.Vì giữa bố và mẹ,con thân bố hơn.Dồn nhiều cảm thông và tình cảm,chỉ có thể là dành cho bố.Bố và mẹ li hôn từ con học lớp 2.Bố không thay đổi gì sau chuyện đó.Bố vẫn uống rược,chơi bài,...Mẹ thì khác,thời gian đầu mẹ đã suy sụp gần như là hoàn toàn.Trước khi hai người chính thức đường ai nấy đi,con đã phải chịu sự hành hạ về tinh thần rất lớn.
Đêm,hai người chửi nhau,đánh nhau.Con biết chứ.Nhưng con sợ khi con thức dậy,con sẽ khóc um lên.Với con,khi nhớ lại khoảng thời gian đó,thật là kinh khủng và ghê rợn.Cũng rất nhanh chóng,bố có vợ mới.Mẹ thì có tình nhân.Nhưng trước khi có vợ hai,bố còn có một cô tình nhân bé bỏng.Mẹ thì khác.Con hiểu mẹ sợ việc có gia đình.Mẹ chỉ có tình nhân!Mẹ có vài người đàn ông.Điều này chắc hẳn sẽ không bao giờ con muốn nói rõ.
Vậy đấy.Chính bố đã khinh thường con gái.Với bố,con trai là tất cả.Con thực sự chỉ muốn bật khóc khi nghĩ đến điều này.Nhưng bố ạ.XCon gái bố sẽ không bao giờ khóc đâu.Và con thấy mình bị thu lại trong thế giới này.Con sa đoạ vào việc chơi.Con buông xuôi ý chí học hành.Con lười nhác việc nhà.Con sẵn sàng chỉ thẳng tay vào mặt người lớn và nói những lời lẽ khinh bỉ họ.Đó là cuộc sống của con khi bên mẹ!Mẹ đã găm vào đầu con sự lớn trước tuổi.Và việc mỗi lúc thay một người tình của mẹ còn đáng sợ hơn việc ngoại tình của bố.Vì bố không để con thấy điều đó rõ ràng như mẹ.Và bây giờ con ở với bố.Con gần như thay đổi.Không còn chú ý vào ngoại hình.Học hành tốt hơn chút xíu.Biết nhường nhịn hơn.Tha thứ và cho đi nhiều hơn.Tình cảm của con dành cho mẹ trở thành chai sạn.
Con không biết bây giờ và sau này mình còn là mình không nữa?Vì con đã thay đổi suy nghĩ về sự quan tâm.
Với con,quan tâm là sự hiểu nhau về mọi thứ.Là sẽ chấp nhận tất cả những gì ở con.Là sẽ biết lúc nào con buồn,lúc nào con muốn buông xuôi tất cả.Là sẽ không bao giờ để ý điểm học,chỉ để ý xem ý thức học của con ra sao?Nhưng sẽ không mắng con khi ý thức học của con chỉ ở hạng trung bình.Quan tâm đối với con còn là khi con muốn thứ gì,thích thứ gì,....thì sẽ được đáp ứng trong thầm lặng.Nếu không,con cũng ước mình sẽ được nhận một lời nói thẳng : " Cái này không nhất thiết cho con lắm. ".Quan tâm đối với con là biết con có thích làm công việc của một người chị trong gia đình hay không?Là biết con muốn trông em hay không trông?Vậy đấy.Chưa bao giờ bố hiểu điều gì cả.Bố luôn nói con lười,con ham chơi,chỉ biết ăn và nghịch.Không bố ạ.Con đang cố thoát khỏi hiện thực.Với con,sự thật khó chấp nhận.Không phải ngày một ngày hai,và bây giờ đã là 5 năm bố mẹ li hôn,nhưng con vẫn không thể nào nhìn thẳng vào đó.Con không muốn.
Nhiều điều con muốn bố biết lắm.Nhiều lắm,rất rất nhiều.Nhưng con muốn tự bố hiểu.Con chỉ mong rằng khoảng cách giữa hai bố con ta sẽ rút ngắn lại.Mãi mãi con muốn bố hiểu....
Kí tên : Con của bố
No comments:
Post a Comment