Saturday, January 17, 2015

Không phải một chuyện tình sao? - Nguyễn Lê Duy



Chiều buông nhẹ phủ những ngọn sóng gợn lên từ phía xa xa chân trời. Chúng đùn đẩy nhau một cách vồ vập giành giật từng milimet để được nằm trong những ngọn sóng đầu tiên ập vào bờ. Để rồi cũng chính những ngọn sóng đầu tiên ấy lại vội vã xô đẩy nhau rút về đại dương, khi nhận ra bãi cát vàng êm kia thực sự không êm đềm như trong ý nghĩ của chúng lúc nhìn ngắm từ ngoài khơi xa. Sự sợ sệt và đau đớn hằn lên những ngọn sóng khi mà một phần thân thể của chúng đã bị bãi cát tưởng chừng hiền lành kia giữ lại. Thế là những con sóng giận dữ gào thét thúc lên xông lại vào bờ để đòi lại những gì mình đã mất, để rồi lại mất thêm, rồi lại gào thét, rồi lại mất...

Tôi gặp hắn trong một chiều như vậy. Một chiều bầu trời nhẹ tênh đong đưa gió trên cao nhưng phía dưới là sự ồn ào của cuộc chiến muôn thuở của biển và cát. Tôi nghĩ thế, tôi cho là câu chuyện như thế thật. Một câu chuyện có thể lý giải cho sự ồn ào từ xa xưa cho đến bây giờ của biển. Và hơn thế, tôi nghĩ câu chuyện đó giống với sự bon chen của con người với những mục đích đua tranh, đau đớn ở đời. Thế nên, tôi hay ngắm cuộc đời ngoài... biển.

- Không phải một chuyện tình sao? - Hắn bật cười với câu chuyện của tôi.

- Không phải!

- Thật sự không phải chuyện tình?

- Không!

- Chà! Vậy chắc tui phải gặp lại bạn để nghe kể hết câu chuyện này mới được. Nhưng tôi vẫn tin biển và cát yêu nhau.

Hắn chạy ven theo bãi cát ngả màu chiều, để tôi lại một mình với cái nhìn ngơ ngẩn trong lần gặp đầu tiên như vậy. Tôi ngạc nhiên khi có kẻ phủ nhận câu chuyện về "cuộc chiến kinh điển" của tôi bằng một câu chuyện tình vớ vẩn. Một tên con trai đen thui xuất hiện trong trời chiều đen thui. À quên! Hình như hắn có một nụ cười rất duyên. Hình như vậy.

Hắn vướng vào não tôi một thời gian, tất nhiên chỉ với một nụ cười và một câu nói thì chỉ chiếm một khoảng rất nhỏ. Nhưng không hiểu sao đôi lúc chạy xe dạo vòng vòng ven bờ biển tôi vẫn mong gặp lại nụ cười rạng trong chiều nao, nhưng vô vọng. Đến khi tôi sắp delete cái mặt hắn khỏi bộ nhớ thì trời xui thế nào tôi lại "hội ngộ" hắn khi đang... trả giá ở ngoài chợ. Hai tay khệ nệ thùng cá ướp nước đá bốc khói, hắn nhoẻn miệng cười khi nhận ra tôi. Khi tôi chưa biết tìm chỗ nào để chui thì hắn ghé sát tai người phụ nữ đứng bán cá thì thầm một câu gì đó. Người phụ nữ bỗng cười trìu mến và cho vào giỏ tôi con cá mà khi nãy tui kỳ kèo trả giá:

- Bác tặng cháu đó!

Tôi lại ngẩn người ra. Tên con trai đen nhẻm lại bật cười như lần tôi kể hắn nghe câu chuyện về biển. Chỉ có khác là lần này hắn không chạy đi mất hút nữa.

oOo

Chúng tôi quen nhau, nhanh như những con sóng ập bờ. Hắn hay cười, bác gái cũng hay cười, em gái hắn mới học lớp hai suốt ngày cũng chỉ cười. Tôi và hắn lại nhận ra những điểm chung của hai đứa qua sách vở, nói chính xác là những con số, nên chúng tôi thân nhau. Người ta thường bảo dân khoái mấy môn tự nhiên hay khùng. Tôi khùng. Hắn khùng. Nên xáp lại chả có gì là lạ.

- Ông thi vào đâu?

- Ngân hàng.

- Thật á! Tui cũng thế.

- Kệ bà! Đâu phải một chuyện tình đâu.

Ngồi sau chiếc xe đạp cà tàng nghe hắn nghêu ngao từ chiều. Tôi bật cười với câu nói "móc" của hắn. Tôi nghĩ tôi và hắn như cát và biển, đánh nhau thì được chứ thân nhau thì bất ngờ thật. Chắc có lẽ do đã quen với những gì ở hắn, quen mùi cá khi thấy hắn lăng xăng phụ mẹ ngoài chợ, quen những buổi chiều hắn chạy băng băng giành cá khi thuyền về, quen mùi sơmi trắng mỗi sáng chạy sang đèo tôi đi học. Hay là vì tôi quá phục hắn. Phục từ việc hắn vừa lo cho đứa em gái nhỏ vừa phụ mẹ hay ốm đau mà vẫn học xuất sắc ở một ngôi trường chuyên. Tôi cũng chẳng rõ, chỉ biết là càng ngày tôi càng tin cậy nơi hắn. Nhưng dù tôi và hắn có hợp gu nhau đi nữa thì câu chuyện giữa biển và cát trong hắn vẫn không hề thay đổi:

- Không phải một chuyện tình sao?

Tôi gằm mặt xuống:

- Đã bảo là không rồi mà! Đó là một cuộc chiến muôn thuở.

Hắn chỉ tay về phía chân trời:

- Thế còn những con sóng bạc đầu? Mình nghe người ta bảo biển ngoài kia yêu cát nhưng cứ xa nhau nên biển gào lên những con sóng bạc đầu!

- Đó là cơn giận dữ của biển! - Tôi gào lên cùng tiếng sóng ập bờ.

- Nhưng mình tin là biển và cát yêu nhau.

Nắm cát trong tay tôi phóng vào cái bóng vừa chạy vừa cười vang của hắn. Thật nực cười cho một tên con trai suốt ngày ôm mấy cuốn toán, lý, hóa mà tâm hồn cứ mơ mộng như hắn. Tôi thì vẫn một mực cho rằng biển và cát muôn đời đánh nhau, chả có chuyện tình nào ồn ào hàng vạn năm như thế cả, chỉ có chiến tranh mới diễn ra muôn đời, chỉ có chiến tranh mới gào thét cùng nỗi đau như thế.

- Biển và cát yêu nhau!

- Tui giết ông!

Hai chiếc bóng nhạt dần trong chạng vạng.
 
oOo

Ngày đó trời quang, không gió, không mây, không mưa. Sạp cá ngoài chợ cũng không thấy bác gái đứng bán, hắn cũng không. Tôi chạy thật nhanh để tiếng thở hổn hển che đi nhịp tim đập nhanh hoảng loạn. Hành lang bệnh viện thưa người. Hắn đứng đó, lưng dựa vào tường, mắt nhìn đăm đăm cái bóng đèn trên trần đã tắt từ bao giờ. Tôi chạy thốc vào, bác gái nằm đó, một màu trắng phủ quanh và dây nhợ chằng chịt trên tay, ngực, mũi. Hắn nhè nhẹ đi vào với đôi mắt khô rang nhưng tụ đầy những tia máu đỏ. Hắn thở, không gấp như tôi, không khẩn trương như tôi. Tôi bấu vội lấy tay hắn:

- Bác... bác gái...

Hắn thở nhè nhẹ:

- Hôm qua tui có lớp học thêm... về tối quá. Thuyền về, mẹ ra biển lấy cá!

Nghe hắn nói. Tôi khóc.

- Tui đã bảo mẹ đợi tui về. Tui đã bảo nặng lắm mà - Hắn khóc. Lâu lắm rồi hắn mới khóc.

Tôi trân ra nhìn đôi mắt bác gái đang nhắm nghiền. Không gian lạnh lùng với âm thanh tít tít phát ra từ chiếc máy trên đầu giường bệnh. Tôi bất chợt nhận ra đây mới là một cuộc chiến, một cuộc chiến giành giật từng hơi thở của người phụ nữ đang nằm kia với cuộc sống. Một cuộc chiến không ồn ào, không to lớn như trong ý nghĩ từ trước đến giờ trong đầu tôi. Tôi hiểu ra rằng những cuộc chiến lặng im mới là những cuộc chiến tàn khốc nhất. Hắn kéo vội tôi ra hành lang như sợ tôi không dừng được lòng mình, rồi vội vã như vừa quên một chuyện gì quan trọng:

- Bà chạy về giùm nhà tui nha! Hôm qua giờ tui rối quá...

Tôi khẽ cười lấy tay lau nước mắt, gật đầu. Tôi chạy thật nhanh về nhà hắn. Từ đêm qua con bé chắc cũng chưa biết chuyện gì trong tiếng còi hụ và những bước chân chạy đi chạy về của anh nó. Tôi cố chạy thật nhanh cho kịp, kịp một vòng tay, một bữa cơm hay một câu chuyện cổ cho giấc ngủ. Tôi chạy cho kịp...

...

Tháng tám lại về nhanh trên vùng đất biển. Nhanh đến nỗi người ta không kịp nhận ra, chỉ trừ những tà áo trắng và bọn ve sầu thì rộn ràng í ới. Có áo trắng khóc vì rớt, cũng có áo trắng khóc vì đậu, lao xao, nao nao. Biển bon chen phủ sóng bạc đầu tấp vào bờ đánh cát. Tôi chạy thật nhanh sang nhà hắn mà vui rộn trong lòng. Trước sân, con bé đang cầm vợt khều khều mấy con bướm lạc. Bác gái đã đi vững dù vẫn phải có cây gậy và hắn dò dò kề bên. Môi bác đã hồng hào hơn. Vừa thấy tôi, bác mừng ra mặt, con bé cũng bỏ cả vợt chạy ra ôm chầm lấy tôi. Hắn cười, nụ cười ngày nào vẫn rạng rỡ thế. Gió trên cao thổi mạnh đưa hơi mặn từ biển vào, đuổi mấy con bướm chập chờn đôi cánh. Hắn nhìn vào mắt tôi sau một lúc lặng im nhìn tờ giấy báo trúng tuyển tôi mang đến:

- Tui sẽ ở lại đây.

Môi tôi hơi run lên:

- Ở lại đây! Nghĩa là ông...

- Ừ! Tui sẽ nộp hồ sơ vào Đại học Quy Nhơn! Tui... xin lỗi!

Tôi gấp nhẹ tờ giấy báo của mình lại. Lúc nãy tôi mang cả giấy báo của mình sang như mang một niềm hạnh phúc được xẻ đôi cho cả tôi và hắn. Tôi nhìn bác gái vẫn chập chững từng bước chân với chiếc gậy đằng xa, con bé vẫn ung dung chạy theo mấy con bướm. Tôi khẽ gật đầu quay đi. Không biết tôi có khóc thêm lần nữa không, vì ở đây gió biển làm khô nước mắt nhanh lắm. Nhưng tôi biết môi mình đang cười. Tôi cảm ơn cuộc đời đã cho tôi một người bạn như hắn.
 
oOo

Hắn đưa tôi ra bến xe trên chiếc xe đạp cách đây hơn một tháng hai đứa vẫn ngày ngày tới trường. Nhưng từ mai, chiếc xe cà tàng thân quen này sẽ không còn bóng dáng tôi phía sau nữa. Hôm qua, hắn đưa tôi đi dạo biển lần cuối trước khi tôi vào Nam. Hắn cười bảo: "Bà là cát, tui là biển. Cát có đi đâu vẫn là cát, nhưng chẳng ai mang biển đi được cả!". Tôi đã khóc. Nhưng đó là chuyện hôm qua.

Hôm nay tôi đã bắt đầu một cuộc hành trình mới trên con đường dài phía trước. Bỏ cát, bỏ biển, bỏ hắn lại nơi đây. Gió trên cao lại lùa mùi mặn của biển vào, tôi cố hít một hơi thật đầy không khí của quê hương, rồi vác balô leo lên xe. Hắn đứng im lặng từ nãy giờ. Những lời cần nói, cần giãi bày, thậm chí cả lời chúc nhau bình an tôi và hắn cũng đã nói hết hôm qua. Nên giờ đây, sự im lặng có khi là lời chia tay hay nhất để tránh bịn rịn và nước mắt. Bến xe hôm nay đông hơn và xôn xao hơn bởi những đứa con xa quê đi vẽ tiếp bức tranh đời mình. Xe nổ máy, tôi kéo cửa kính ló đầu ra vẫy tay chào hắn, chào cái không gian mằn mặn của đất mẹ Quy Nhơn. Hắn vẫn đứng đó, bên chiếc xe đạp, nhìn tôi thụt đầu dần vào cho chiếc xe chầm chậm lăn.

- Thủy à!

Tôi hoảng hốt thò đầu ra khi nghe tiếng hắn:

- Gì?

- Thật sự không phải sao?

- Không phải gì? - Tôi hét lên.

- Không phải một chuyện tình sao?

Tôi nghe cả tiếng biển ập vào cát xào xạc.

No comments:

Post a Comment