Bản nhạc không hoàn hảo
Sáng nay ,khi những ánh nắng ban mai đầu tiên xuyên qua ô cửa sổ,rọi vào căn
phòng ngổn ngang những sách vở.tiếng chim hót ngoài vườn đã lôi tôi ra khỏi giấc
ngủ.ánh nắng hắt vào mặt làm mắt tôi nhíu lại.Nhìn căn phòng rộng ,cảm giác cô
đơn lại xâm chiếm lấy tôi.tôi lại thấy nhớ quân da diết.Tụ hỏi không biết giờ này
cậu ấy đang làm gì?Dẫu biết rằng chẳng có ai trả lời cả!
*
Lúc đó tôi-Quân và Phong là một b
ộ ba rất thân thiết.Chúng tôi chơi với nhau từ
hồi ba đứa còn để chỏm trái đào,rủ nhau đi thả diều,bắt cá…Tuy vậy tính cách của
cả ba lại không gống nhau.quân thì hiền hòa ,trầm ngâm và ít nói.ở cạnh cậu ấy tôi
có cảm giác thật an toàn.dù đôi khi tôi phát cáu vì sự bất cần đời của quân.còn
phong thì ngược lại cậu ấy như một cơn gió thích phiêu du , lãng đãng khắp
nơi.cậu ấy thích khám phá và mạo hi
ểm.
Còn tôi tự ví mình như một bầu trời lúc thì nắng lúc thì mưa.đôi khi tôi hờn giận
vô cớ và tự mình cũng không hiểu tại sao.lên lớp 10 ,phong cùng gia đình chuyển
vào hà nội để tiện việc công tác của bố phong.thế là bộ ba giờ chỉ còn hai
người.tuần đầu tiên phong đi tôi và quân đi chơi với nhau.không còn cười nhiều
như trước nhưng tôi thấy thật ấm áp và hạnh phúc.quân mua tặng tôi một cái lắc
tay bảo là:đeo vào để luôn nhớ quân.rồi những buổi đi chơi tiếp theo cậu ấy cũng
tặng tôi khá nhiều thứ linh tinh khác.nhiều lúc tôi tự cuời một mình mà chẳng hiểu
vì sao , 1 cảm giác nhẹ nhàng lạ lẫm len lỏi trong tim.
*
Tnh cảm của tôi dành cho quân cứ lớn dần.tôi cũng không biết cảm giác đó là
gì?chỉ cảm nhận được rằng nó đã cao hơn mức tình bạn.dù vậy khi nghĩ đế
n một
thữ cảm xúc cao hơn mức độ đó thì tôi tự cho là không phải.
*
-yến làm bạn gái tớ nhé!
-tôi thật sự bất ngờ trước câu nói của quân.vì tôi nghĩ rằng quân không có tình cảm
gì với tôi cả và chỉ coi tôi như một nguời bạn bình thường .lúc đó tôi không nhớ là
mình đã nói gì chỉ biết rằng sau hôm đó tôi và quân luôn đi bên nhau.và những
buổi nói chuyện cuối tuần nay đã trở thành hẹn hò thật sự.
điều mà tôi luôn mong
muốn.những chuỗi ngày sau đó là những ngày tháng thật hạnh phúc khi tôi luôn có
quân bên cạnh và có một người thật sự hiểu mình.
*
Lên lớp 12,bài vở chất thành đống.thòi gian hẹn hò được rút ngắn lại .chỉ còn gặp
nhau trên lớp và lớp học thêm.tôi dự định sẽ thi vào trường kiến trúc ở hà nội. tôi
nghĩ răng quân cũng sẽ chọn trường nào đó ở hà nội để hai đứa tiện việc gặp nhau
và hẹn hò nhưng thật bất ngờ khi cậu ấy nói rằ
ng sẽ thi vào trường sư phạm anh ở
sài gòn.lúc đó không hiểu sao tôi lại giận giữ và nới lớn trước mặt cậu ấy:
-tại sao cậu lại như vậy,sao không thi vào trường sư phạm anh ở hà nội.ở đó cúng
có trường tốt cơ mà.và lại được gặp phong nữa!
-sao yến lại to tiếng như vậy?quân nghĩ rằng việc chúng ta hẹn hò có thể qua
facebook ,yahoo hay điện thoạ
i được mà .còn chuyện về phong thì quân nghĩ
không liên quan gì đến chuyện này!sau đó cậu ấy khhông nói gì và lẳng lặng bỏ
đi.lúc đó phải chăng tôi quá ích kỉ,chỉ nghĩ đến bản thân.
*
Bài vở cuốn chúng tôi ngày một xa nhau.mỗi lần gặp nhau tôi thấy thật xa lạ,dường
như chúng tôi chưa từng hiểu nhau.mới đầu là hiểu lầm nhỏ sau đó là những
chuyện lớn.lần nào cũng là tôi gây sự trước.nh
ưng lúc nào quân cũng là người im
lặng luôn luôn không nói gì.nếu lúc đó tôi tinh ý sẽ biết quân im lặng vì không
muốn mối quan hệ của chúng tôi xấu hơn.
*
Sau nhưng kì thi mệt mỏi, căng thẳng .quân hẹn gặp tôi tại cafê sách.đó là nơi lần
đầu tiên chúng tôi hẹn hò.cậu ấy nói rất nhiều ,kể đủ thứ chuyện .toàn những câu
chuyện ngày nhỏ khi có phong bên cạnh.quân nói rằng cậu ấy đã từng thích tôi
cũng như tôi dã thích quan vậy.thích và nh
ớ rất nhiều.nhưng có lẽ bây giờ hai đứa
không còn hiểu nhau ,không còn biết chia sẻ.quân đã nói rằng :một bản tình ca hay
và đẹp là một bản nhạc mà người hát phải biết đặt hồn vào bài hát,du dương theo
tiếng nhạc.có lẽ tình cảm của tôi và quân không đủ để tạo ra một bản nhạc
hay.quân bỏ đi.lúc đó tôi đã không khóc .trong đầu tôi là cả một mớ hỗn độn mà
tôi chẳng thể định hình
được gì cả.khi về đến nhà tôi thấy cậu ấy đã đứng trước cửa
tự lúc nào.vẫn mãi tóc nâu hạt dẻ ấy,áo sơ mi và quần jean ấy.vẫn cách cười ấy mà
sao tôi thấy thật xa lạ.cậu ấy đưa chô tôi một tờ giấy rồi bỏ đi.
nhìn những dòng chữ như đang nhảy múa trước mặt.tôi nhìn theo quân nhạt nhòa
theo làn nước mắt.
*
nhìn căn phòng này toi lại thấy thậ
t trỗng rỗng và cô đơn.có quá nhiều kỉ niệm
khiến tôi nhớ đến quân.nào là gấu bông màu hồng tặng vào sinh nhật,chiếc kẹp tóc
xinh,cốc in hình hai đứa.,chiếc gối ôm bự và tờ giấy quân gửi tôi hôm chia tay.
“ mình xin lỗi và tớ yêu cậu”.tôi đọc nó cả chục lần.nhớ những phút giây có quân
bên cạnh.những phút giây mà tôi từng có,vâỵ mà tôi đã không biết gìn giữ.để nó
vuột mất trong hối tiếc.
Bởi tình yêu là định mệnh và khó tìm như những con cá giữa lòng đại dương nên mới càng đáng trân trọng và giữ gìn, chẳng phải thế sao !
HẾT