Saturday, January 17, 2015

Di chúc của con gái



Mẹ biết không, sự sống là bất định, cái chết cũng thế. Con vô tư thôi. Nhưng cũng có thể trầm lắng lúc nào đó không biết... Gần đây con thấy nhiều người ra đi quá mẹ ơii. Và con viết những lời này để đề phòng khi con gái xinh đẹp trẻ trung đáng yêu của mẹ nhỡ có... (con nói là nhỡ thôi) thì mẹ yêu của con sẽ đọc được và biết rằng con yêu mẹ nhiều lắm lắm. Nếu có bất thình lình hay đột ngột (con cũng không mong nó xảy ra...) thì mẹ vẫn phải biết là con sẽ luôn luôn yêu mẹ thương mẹ nhất trên cuộc đời này. Nhé mẹ nhé. Con không có tài sản gì, nên chắc trong di chúc sẽ không có mục "tài sản thừa kế"... Ơ mà đấy là mục đích chính của di chúc rồi mà nhỉ? Ngoài nó ra thì còn gì nữa đâu mẹ nhỉ? He he.



truyen ngan Nhưng con nghĩ ra rồi. Tài sản lớn nhất của con để lại chắc là tình yêu của mẹ dành cho con rồi. Phải không mẹ? Khi con (ngộ nhỡ)... con sẽ để nó lại cho mẹ, còn nguyên vẹn, để mẹ có thể giữ lấy và tiếp tục truyền nó đi cho em trai con, cho những người xung quanh mẹ con mình. Nha mẹ.

Nếu lỡ thôi, còn không thì mẹ vẫn phải yêu con nhất đấy.

Con của mẹ,
Ái Nhi.

------------------------------------ Mẹ yêu,

Hôm qua mẹ con mình cùng nhau đi xem phim Lucy. Mẹ nói phim đó chán. Con chẳng có ý kiến gì. chỉ có đoạn khi mà cơ thể mới tiêu hóa một ít từ túi CPH4 đó, Lucy vào bệnh viện để moi nó ra. Cô ấy không dùng thuốc gây tê hay bất cứ một loại giảm đau nào. Thay vào đó cô gọi cho mẹ và kể với mẹ về những kí ức cô còn nhớ, kể cả những kí ức từ trước khi cô lên 3 tuổi (sức mạnh từ CPH4) và nói rằng cô ấy rất yêu mẹ. ngồi cạnh mẹ con đã phải cố gắng không rớt nước mắt. Nhưng mà ôi mẹ ơi, đó cũng là những gì con muốn làm nếu như mình sắp chết đấy mẹ ạ. Con muốn nói ngàn lần câu con yêu mẹ nhiều. Con yêu mẹ nhiều.

Một dạo cách đây một tháng thôi, con bị stress sau khi thi... Người ta thì thường bị trước khi thi tức trong lúc ôn thi, con lại bị sau thi, con cũng chẳng hiểu nữa. Thời gian đó con hay cắm cảu, nặng nhẹ với em, cãi mẹ, rồi bỏ không nghe mẹ nói,... con biết con làm mẹ buồn. Con cố gắng không như thế nhưng những lời nói khó nghe cứ tự dưng tuôn ra thôi. Bạn con cũng mấy đứa bị vậy mẹ ạ. Và con hiểu đó là tình trạng chung. Con không bao giờ lại muốn làm mẹ buồn. rồi tình cảm mẹ con mình sẽ đôi chút rạn nứt trong một thời gian ngắn ngủi nào đó. Không bao giờ mẹ ạ. Mẹ con mình thân thiết lắm. con sẽ luôn luôn trân trọng điều đó. Nó thật tuyệt. Thật hạnh phúc khi có mẹ trên đời này.

Con yêu mẹ.

 
Con gái mẹ,
Ái Nhi.


Mẹ yêu,

Ba hôm trước có một chiếc xe khách giường nằm chở 53 người lên Sapa bị tai nạn, 12 người chết. Trên chuyến xe đó toàn là sinh viên rất trẻ. Những người nhiều tuổi nhất cũng chỉ sinh năm 87 88. Chuyện đó xảy ra 1 tuần trước khi con định đi Sapa. Cũng xe khách như vậy. Cũng sẽ phải băng qua con đường đèo đó...

Mẹ bảo con đừng đi nữa. Con cũng không đi nữa. Con cũng sợ. Nhưng rồi bạn con và nhiều ng khác cũng nói đó chỉ là rủi ro. Tất nhiên con đã hủy chuyến đi rồi. Chỉ là, con nghĩ tới hai chữ "rủi ro" . .

Con nghĩ tới những cái chết bất thình lình...

Mẹ yêu, con và mẹ và quá nhiều người trên thế giới này đang sống mà không biết trước tương lai. Chẳng ai lại biết chính xác khi nào mình chết. Tai nạn xe đó đã làm con thêm giật mình. Và mẹ yêu ạ, mẹ thấy đấy, con luôn luôn sợ mình sẽ chết bất thình lình một lúc nào đó. Nếu có, mẹ đọc được những dòng này hãy biết là con yêu mẹ rất nhiều nhé.

Con yêu em, yêu bố, và mẹ. Con yêu gia đình mình rất nhiều. Những cái rủi ro mà người khác gặp phải ấy, con không thể nào cũng là ngoại lệ suốt được. Biết đâu một ngày thời tiết xấu xí nào đó con phải rời xa mẹ và mọi người thì sao?

Thì là, con muốn nói, con yêu mẹ, ngàn lần yêu mẹ, rất nhiều. !

Con ước gì con có thể làm được nhiều điều ý nghĩa hơn cho cuộc sống này. Và cho mẹ.


Con gái mẹ,
Ái Nhi.

Không biết trung bình một ngày trên thế giới này có bao nhiêu người chết hả mẹ? Vì hôm qua lại một người con biết nữa vừa mới chết.

Hôm qua bọn con hẹn nhau đi gặp mặt. 4 đứa thì một đứa trước khi đi nhắn tin là không đi được vì nhà có việc bận. Nhưng nó vẫn muốn bọn con đi và không muốn mọi người mất vui. Thế là 3 đứa bọn con đi ăn. Đang ăn thì nó nhắn tin cho một đứa nói rằng Bố nó mất rồi. Bọn con tức tốc phi đến nhà nó. Khi bọn con đến thì nó đã cũng khóc cạn cả nước mắt.

Bố nó bị viêm gan hơn một năm rồi. Gia đình cũng chuẩn bị tinh thần trước đó. Hôm qua nó kể là bố nó khoẻ hơn mọi ngày, ngồi dậy cười cười nói nói với mẹ và hai đứa con. Thế mà chỉ được nửa tiếng, tất cả như từ trên trời sụp xuống đất. Bố nó ra đi. Con chẳng biết phải an ủi nó thế nào. Con chỉ nói "cố lên". Vì nỗi đau mất mát không phải là nỗi đau có thể dễ dàng chia sẻ được.

Khi ra về rồi, trong hai đứa bạn kia có một đứa cứ buồn mãi từ đêm qua đến hôm nay. Nó buồn vì bố của bạn mình mất. Và nó nói với con: "Không thể tưởng tượng được đến lượt t thì sẽ thế nào, không biết t có chịu được không." Con trả lời luôn: "Chắc chắn là không. Chẳng ai chịu đựng được nỗi đau mất người thân." Nhưng nó có vẻ trách con vì con không bộc lộ chút gì là thông cảm hay buồn bã thay cho đứa bạn có bố mất.

Thông cảm - đương nhiên ai cũng thông cảm. Hiểu chắc chắn con cũng hiểu hơn nhiều người nỗi đau đớn đó. Có nhiều người chết còn nhục nhã khổ sở hơn thế biết bao nhiêu. Người yêu của bố con - chồng cũ của mẹ - đã chết vì căn bệnh ung thư, chết trong khổ nhục, chết trong tủi hơn đắng cay vì gã đàn ông mình yêu sau khi biết mình bị bệnh liền ngay lập tức bỏ mình. Khỏi nói mẹ cũng biết con từng thân với cô ấy như thế nào. Đối diện trước một cái chết, không lẽ ta phải suy sụp đến mức quằn quại thì mới được gọi là đúng? Và chỉ bởi vì bố đẻ của con đã đối xử tệ bạc với cô ấy mà con lại quay ra căm ghét người đàn ông đó? Không mà, bố vẫn yêu con. Bố chỉ tệ với người khác thôi. Thế con biết phải trách ai đây?

Trước khi thi đại học nửa tháng, mẹ của một đứa bạn con cũng mất. Mẹ có nhớ không? Hơn cả là bác ấy như là một người bảo mẫu của cả lớp chúng con từ hồi cấp 2. Vì nhà nó gần trường nên chúng con đi đâu làm gì cũng tạt qua nhà nó ngồi chờ, nói chuyện, làm thân với bác ấy. Khi bác ấy mất, cũng có một số đứa khóc. Đi tang cũng có nhiều người khóc cho bác ấy vì bác ấy khi còn sống là người quá tốt. Bác ấy cũng bị bệnh, gia đình cũng chuẩn bị tinh thần từ trước. Nó cũng cố gắng vẫn thi đại học. Nhưng nó vẫn trượt.

Truyen ngan cam dong : Con không khóc. Không phải con không cảm thấy buồn hay thương xót, mà chỉ đơn giản là con bằng lòng chấp nhận những cái chết, sự ra đi của mọi người xung quanh mình. Lucy đã nói "Chúng ta chưa bao giờ thực sự chết đi" còn gì? Mẹ có nhớ không? Quá nhiều cái chết. Quá nhiều người ra đi. Ta không thể mỗi ngày lại khóc cho một người được. Cả đời con có lẽ chỉ khóc cho những người con yêu thương mà đó là mẹ và gia đình mình bây giờ thôi. Không ai lại mong muốn sự ích kỉ, nhưng con người sống có lẽ phải ích kỉ thật mẹ ạ. Ta không thể đau hộ người khác được. Mà cho đến khi ta đau, người khác cũng không thể đau cùng nỗi đau với ta được. 

 
People die everyday.

No comments:

Post a Comment